Tống Thì Hành

Chương 420 : Trò hay vừa mới bắt đầu! (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Ngọc Doãn về đến nhà, một ngày đã qua.



Yến Nô dỗ Ngọc Như ngủ xong, đang lôi kéo Dương Kim Liên thì thầm nói chuyện trong phòng.



Khi thấy Ngọc Doãn vào nhà, Dương Kim Liên lập tức đỏ mặt lên, đứng lên vội vàng trở về phòng mình, giống như nai con bị hoảng sợ làm cho Ngọc Doãn không hiểu, ngồi xuống hỏi:



- Dương nương tử làm sao vậy?



Yến Nô lại cười!



Nàng không trả lời Ngọc Doãn mà bưng nước rửa mặt cho Ngọc Doãn, đưa khăn mặt tới, hạ giọng nói:



- Nô nghe nói Tiểu Ất ca đêm qua lại xuất chiến rồi hả? Nhưng sao hôm nay Tuần san Thời đại Đại Tống lại không thấy tên Tiểu Ất ca?



- Ôi, nói ra rất dài dòng.



Ngọc Doãn rửa mặt, liền đem nguyên do sự việc giải thích cho Yến Nô.



Yến Nô nhíu mi, lộ vẻ không hài lòng, hạ giọng nói:



- Sao trong triều đình phức tạp như vậy, không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Vốn tưởng rằng Lão Chủng tướng công là một người ngay thẳng nhưng hiện tại xem ra...vẫn là cha nói rất đúng, trong hoàng thành, chỉ có tảng đá trông coi cửa chính kia còn sạch sẽ một chút, những thứ khác không có gì sạch sẽ cả.



Ngọc Doãn cũng cười.



Sao lời nói của Yến Nô giống lời kịch trong Hồng Lâu mộng vậy?



Hắn hạ giọng nói:



- Cửu Nhi tỷ cũng không thể nói như vậy được. Từ xưa đến nay này trên triều đình vẫn luôn là trao đổi và thỏa hiệp...Nói thật, ta lại cảm thấy Lão Chủng tướng công không bạc đãi ta. Dù đó là công lao của ta thì sao? Trên dưới cả triều người nào sẽ thật tâm nói giúp ta? Chứ đừng nói chi việc lên chức còn gặp khó khăn nhiều hơn.



Nhưng hiện tại, ít nhất quân đội trên triều đình sẽ ủng hộ ta, về sau ta không còn là người đơn độc chiến đấu nữa.



Nói gì thì chẳng phải Lão Chủng tướng công đã cho ta chức Viên Ngoại Lang Binh bộ đó sao? Sau này Cửu Nhi tỷ phải gọi ta một tiếng Ngọc Viên ngoại đấy.



Yến Nô cười khúc khích thành tiếng:



- Được rồi, Viên ngoại lão gia của nô, đi nghỉ ngơi sớm đi.




Rất bình thường, Chủng Sư Đạo là lĩnh Xu Mật Viện sự, sao có thể đứng dậy nghênh đón một Chư Suất Phủ Suất nho nhỏ.



Ngọc Doãn cũng không khách khí, tiến lên ngồi xuống:



- Chủng công thật nhàn rỗi.



- Nhàn rỗi sao?



Chủng Sư Đạo cười ha hả, nhấp một ngụm trà:



- Hôm nay lão phu đặc biệt tìm ngươi là có chuyện muốn thương lượng ngươi.



- Mời Chủng công chỉ bảo.



Chủng Sư Đạo lại trầm mặc...



Sau một lúc lâu, lão đột nhiên mở miệng:



- Lão phu cùng thúc tổ ngươi coi như là giao tình cũ.



Nhắc tới, từ Tuyên Hòa thứ sáu, ta tới Khai Phong diện thánh còn không biết Hoàng Diễn Sơn là thúc tổ ngươi. Nhưng cũng từ lúc đó, lão phu đã chú ý tới ngươi rồi. Ngươi lấy tên là Ngọc Đông để viết bài, những bài viết của ngươi đăng trên Tuần san Thời Đại Tống, ta đều sai người sưu tập sửa sang lại. Có thể nói, trong thời gian năm Tuyên Hòa thứ 6, ngươi đã cảm thấy được giữa Tống Kim chắc chắn có một trận chiến, đúng không?



Ngọc Doãn cả kinh ngẩng lên nhìn Chủng Sư Đạo.



Hắn cũng không biết giữa Chủng Sư Đạo và Hoàng Thường có giao tình như vậy.



Trên thực tế, Hoàng Thường từng nói, ông có một số nhân mạch trên triều đình, nhưng rốt cuộc là ai thì chưa bao giờ nói cho Ngọc Doãn biết.



Trước đây, Phủ Doãn Ứng Thiên Chu Thắng Phi là một, nhưng ngoại trừ Chu Thắng Phi ra, Ngọc Doãn cũng không rõ Hoàng Thường còn có bằng hữu là ai nữa.



Không ngờ...



- Cuối năm Tuyên Hòa thứ sáu, người có phát biểu trên bài văn, bề ngoài thì nói An Lộc Sơn, trên thực tế ám chỉ Quách Dược Sư...Lúc ấy lão phu cảm thấy có lý, nhưng cũng không quá tin tưởng. Tuy nhiên, khi đó ta từng nói với Hoàng Diễn Sơn muốn điều ngươi đi Quan Trung, nhưng Hoàng Diễn Sơn lại nói, ngươi tuổi còn nhỏ, mà Quan Trung phức tạp, không thích hợp đi tới đó, cũng không đủ kinh nghiệm lý lịch.



Thật ra, nếu khi đó ngươi thật sự muốn đi, không dưới một năm là có thể làm phó tướng.