Tống Thì Hành

Chương 429 : Không đi được rồi! (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Trời còn chưa sáng Trần Kiến đã bình ổn trở lại.



Ngọc Doãn đứng ở một bên cầu nổi, nhìn Hô Diên Chước, Vương Yến Ca bảo hộ Triệu Kham đi càng lúc càng xa, chìm vào bóng đêm mờ mịt. Bỗng trong lòng cay cay nhớ lại lời dặn của Triệu Đa Phúc, có vẻ cái tên phản ứng chậm giờ đã hiểu được điều gì. Nhưng hiểu được thì đã sao? Hắn đã cưới vợ sinh con, mà Triệu Đa Phúc lại là Nhu Phúc Đế Cơ cao quý. Khoảng cách giữa hai người như chân trời góc biển, khó lòng mà vượt qua.



Khó nhất là tiêu thụ ân tình của mỹ nhân, có lẽ là như vậy!



Thật ra không chỉ Triệu Đa Phúc mà cả Chu Tuyền cũng biểu lộ tình cảm như có như không cũng khiến Ngọc Doãn cảm thấy đau đầu.



Được rồi được rồi, cứ nghĩ biện pháp sống sót đã rồi tính.



Lúc này nghĩ mấy thứ vẩn vơ đó chẳng có ý nghĩa gì. Tuy Trần Kiều đã được giành lại nhưng tiếp theo sẽ phải đối mặt với sự phản kích hung mãnh của người Nữ Chân. Đây chính là đường sống duy nhất của người Nữ Chân, sao bọn họ có thể ngồi xem nơi đó bị Ngọc Doãn chiếm cứ.



Sau khi trở về đại doanh, Ngọc Doãn đi thẳng đến lều lớn ở trung quân.



Tuy đại doanh Trần Kiều bị đánh lén nhưng không tổn thất nhiều lắm.



Rất nhiều quân trướng còn có thể dùng. Tướng sĩ Tống quân bôn bả vất vả cả ngày đều đã nghỉ ngơi.



Lính đầu bếp bắt đầu bắc nồi nấu cơm.



Trong đại doanh Trần Kiều, lương thực không ít. Vậy nên vấn đề lấp cái bụng không cần phải lo.



Chu Mộng Thuyết và Trần Đông không ở lều lớn trung quân mà dẫn người kiểm kê lương thảo quân nhu trong đại doanh. Ngô Giới, Đổng Tiên thì đã đợi khá lâu, thấy Ngọc Doãn tiến vào thì đều đứng dậy chào. Ngọc Doãn xua tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.



- Tướng quân Hô Diên đâu?



- À. Ta có việc nhờ ông ấy đi làm, mọi người không cần chờ.



Đám người Ngô Giới không rõ nhiều về vụ Triệu Kham nên không hỏi nhiều, bắt đầu thảo luận nhiệt liệt.



- Viên ngoại, tiếp theo phải làm thế nào?



Ngọc Doãn cười ha hả:



- Hành quân đánh giặc không phải sở trường của ta.



Hai vị tướng quân cứ buông tay mà làm, đừng để ý đến ta. Kế tiếp chúng ta sẽ phải đối mặt Lỗ Tặc phản kích, Trần Kiều không có nơi hiểm để thủ. Chỉ bằng sông Quảng Tế thì còn chưa đủ. Ngoài ra, Phong Khâu Lỗ Tặc cũng sẽ không đứng nhìn. Bọn chúng nhất định sẽ ào đến cướp trấn Trần Kiều. Chư quân, tiếp đến là thời khắc sống chết, xin chư quân cứ nói thoải mái.



Ngô Giới và Đổng Tiên nhìn nhau, gật đầu.



Hành quân đánh giặc sợ nhất là gì?




Ngọc Doãn làm như vậy chẳng khác gì là đưa lưng của y giao cho Ngô Giới.



Sự tín nhiệm này đủ để Ngô Giới kích động vạn phần, lập tức chắp tay nói:



- Viên ngoại yên tâm. Ngô Giới sẽ không để viên ngoại thất vọng.



Hai người nhận mệnh rời khỏi, vừa lúc gặp Chu Mộng Thuyết và Trần Đông trở về.



- Tấn Khanh và Đại Lang đi đâu vậy?



- Ta lệnh hai người bọn họ lập tức xuất phát chiếm Kỳ Thành.



Hai người Chu Mộng Thuyết ngẩn ra, không tự chủ nhìn Đổng Tiên. Chiếm Kỳ Thành cũng là sách lược hai người vừa thảo luận. Tuy nhiên hai người cũng nghĩ đánh Kỳ Thành nên để Đổng Tiên phụ trách, sao lại giao cho Ngô Giới?



Quan niệm cố hữu kiểu này đã ăn sâu bén rễ.



Ngô Giới là một kẻ ngoại lai, sao có thể so được với Đổng Tiên, người đi theo Ngọc Doãn nhiều năm bền vững.



Ngọc Doãn lại cười!



Hắn đương nhiên hiểu ý của Chu Mộng Thuyết và Trần Đông. Nhưng thật sự thì hắn càng tin Ngô Giới nhiều hơn một ít. Đương nhiên nếu Ngô Giới không xuất hiện thì việc đánh Kỳ Thành chắc chắn sẽ giao cho Đổng Tiên. Nhưng giờ có Ngô Giới, Ngọc Doãn tin tưởng bản lĩnh của ngô Giới sẽ có tác dụng ở Kỳ Thành mạnh hơn nhiều so với Đổng Tiên. Vậy nên hắn chọn Ngô Giới.



- Viên ngoại, Ngô Tấn Khanh này...



Không phải mạt tướng nói Ngô tướng quân không đáng tin. Chỉ là Kỳ Thành cực kì quan trọng, tuy có Đại Lang giúp đỡ nhưng Ngô Giới có thể thủ được sao?



Ngọc Doãn có thâm ý liếc nhìn Đổng Tiên, nói khẽ:



- Nếu ta đã chọn Ngô Giới thì sẽ tin hắn.



Hơn nữa, Trần Kiều cũng quan trọng không kém, cần có đại tướng chỉ huy. Nếu nói xung phong chiến trận ta có thể mạnh hơn so với các ngươi, nhưng chỉ huy đại chiến lại cần đến Giác Dân. Ngô Giới mặc dù có năng lực nhưng không khiến ta yên tâm bằng Giác Dân. Vậy nên việc trấn thủ Trần Kiều ta giao cho Giác Dân phụ trách, kể cả ta cũng phải nghe Giác Dân điều khiển.



Nếu nói Đổng Tiên không có bất mãn trong lòng thì là nói dối.



Nhưng Ngọc Doãn vừa nói ra lời này thì bất mãn nhiều nữa cũng tan thành mây khói.



Đổng Tiên liền vội đứng dậy:



- Viên ngoại yên tâm, Đổng Tiên dù tử chiến cũng sẽ không phụ sự phó thác của viên ngoại.