Tống Thì Hành

Chương 431 : Sống gian nan, chết thanh nhàn (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Nhắc tới cũng khéo.



Vốn theo chỉ bảo của Cao Khánh Duệ, Lưu Tư phải tới Trần Kiều từ đêm qua.



Nhưng xảy ra ít vấn đề khiến hành trình Lưu Tư bị trì hoãn, đến tận giờ ngọ hôm sau mới khởi hành tới Trần Kiều.



Cũng chính nửa ngày thời gian đó giúp cho Ngọc Doãn thuận lợi chiếm được Trần Kiều.



Nếu không, xét theo sức chiến đấu của chính binh Nữ Chân dưới tay Lưu Tư, dù Ngọc Doãn muốn thắng cũng phải tốn rất nhiều công sức.



Nghe tin Trần Kiều bị quân Tống chiếm lĩnh, Lưu Tư cũng sửng sốt, vội dẫn bộ trực tiếp đến thẳng sông Quảng Tế. Đồng thời y lại phái ra bộ khúc đến Mưu Đà cương thông tri cho Hoàn Nhan Tông Vọng. Lúc này Lưu Tư dù ngốc cũng biết cái quân Tống gọi là nghị hòa chẳng qua là kế lừa dối. Mục đích thực sự là muốn bọn họ không thể rời khỏi Khai Phong được nữa.



Đến bờ sông Quảng Tế thì trời đã trưa.



Cách sông nhìn đã thấy bờ bắc cờ quân Tống san sát, búa rìu sáng hừng hực.



Vừa nhìn khiến Lưu Tư không đoán ra số lượng cụ thể của quân Tống, không khỏi sợ hãi.



Lưu Tư là một kẻ cẩn thận, trong tay hắn chỉ có một đám binh mã Mãnh An, binh lực không đủ.



Dựa theo phối trí binh lực của Nữ Chân, chỉ ghi lại số lượng chính binh. Mà chính binh Nữ Chân là một người hai ngựa, trọng giáp trường mâu. Đồng thời còn một gã A Lý Hỉ tùy tùng không tính vào danh sách. Nói cách khác, cái gọi là Mãnh An của chính binh có khoảng 1600 người. A Lý Hỉ chỉ là gia nô của chính binh, ở dưới danh nghĩa của chính binh.



Cầu nổi trên sông Quảng Tế đã bị thiêu hủy hoàn toàn.



Trên bờ sông còn dập dềnh mảnh vụn của cầu nổi, cuốn lênh đênh theo nước chảy.



Lưu Tư không rõ lắm về binh lực của quân Tống nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Y lập tức hạ lệnh cho 800 A Lý Hỉ chặt cây, đồng thời ra lệnh chính binh Nữ Chân đi dọc theo sông Quảng Tế tìm thuyền để chuẩn bị qua sông.



Ngọc Doãn đứng ở mô đất bắc sông Quảng Tế, Lương Ngọc Thành dẫn người dựng pháo.



- Tiểu ca. Có hối hận không?



Đột nhiên Ngọc Doãn quay đầu nhìn Triệu Kham.



Triệu Kham từ lúc theo Ngọc Doãn về Trần kiều vẫn im lặng.



Cậu không hề nói nhiều, ở bên cạnh Ngọc Doãn như cái đuôi nhỏ, không thốt một lời, không hoạt bát như ngày xưa.



Nghe Ngọc Doãn hỏi, Triệu Kham ngẩng đầu.



Cậu nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, sau hồi lâu lắc đầu, nói khẽ:



- Có Tiểu Ất ở đây nên không sợ.



Ngọc Doãn nghe xong lại cười.



Cầm Lâu Lan Bảo Đao chỉ bờ sông phía xa, thở dài một tiếng:




Chẳng lẽ...



Triệu Đa Phúc nhìn Chu Tuyền, vẻ mặt phức tạp.



Có lẽ Ngọc Doãn truyền tin tức thái tử ở trong doanh ra ngoài. Nhưng nếu vậy chẳng phải sẽ khiến thái tử càng thêm nguy hiểm?



Nhưng lúc này các nàng không thể trách cứ Ngọc Doãn.



Đại chiến sắp tới cần làm phấn chấn sĩ khí. Lúc này còn có gì hơn là có thể cùng thái tử chiến đấu?



- Vương nương tử. Ngươi nói xem Tiểu Ất có thể ngăn cản Lỗ Tặc không?



Vương Yến Ca vẻ mặt phức tạp, sau một lúc lâu lắc đầu, nói khẽ:



- Trần Kiều không chỗ hiểm có thể thủ, ngăn được Lỗ Tặc nhất thời chứ không mãi mãi. Phải xem thủ đoạn của Tiểu Ất thế nào, có thể thủ vững đến lúc viện binh đến hay không. Nếu kết quả xấu, chỉ sợ chậm nhất đêm nay Lỗ Tắc có thể vượt qua sông Quảng Tế. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận chém giết thảm thiết.



Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền đều biến sắc mặt.



Thật lâu sau Triệu Đa Phúc đột nhiên nói:



- Vương nương tử, có thể cho ta một cái bảo kiếm không?



- Bảo kiếm?



- Ta sẽ không bao giờ chịu làm tù binh đám Lỗ Tặc kia.



Chu Tuyền bên cạnh gật đầu như mổ thóc.



Vương Yến Ca lộ vẻ khen ngợi, nói nhỏ:



- Việc này dễ thôi, ta sẽ tìm Hô Diên lão tướng quân để hỏi.



Thật ra ban đầu Vương Yến Ca cũng chẳng muốn làm cái chức hộ vệ bỏ đi này.



Trong mắt nàng Triệu Đa Phúc chẳng qua là trẻ được chiều quá hóa hư, chẳng cần bảo hộ.



Thử nghĩ xem, lúc đi lúc nào cũng có một đám hầu theo sau. Ngày thường toàn núp trong hoàng cung, làm gì có nơi nào nguy hiểm? Đối với một nữ tướng từng thúc ngựa trên chiến trường, Vương Yến Ca chẳng muốn nhận việc này. Sau đó Ngọc Doãn nhờ Cao Sủng khuyên bảo, hơn nữa Vương Yến Ca là một quả phụ, ở lại Đông Kinh cũng phiền phức, đành nghe theo Ngọc Doãn làm hộ vệ cho Triệu Đa Phúc.



Từ trước tới nay nàng đều coi đám Triệu Đa Phúc là trẻ con.



Dù lúc trước xuất kinh cùng chúng Vương Yến Ca cũng chẳng để ý.



Cho đến tận bây giờ, nàng phát hiện Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền lại có khí khái không thua nàng, trong lòng rất mừng.



Nhưng nàng thấy hơi lạ, tại sao Ngọc Doãn phải vạch trần thân phận của Triệu Kham?