Tống Thì Hành

Chương 440 : Đại thắng ở Trần Kiều mưa gió nổi lên (3)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Nghị hòa, là đề tài không thể không mang ra bàn luận.



Từ thời có Tống tới nay, những chuyện không bại mà cũng như bại có rất nhiều, gần như là không kể hết được. Triệu Hoàn không muốn đánh tiếp nữa, hơn nữa cũng cho rằng không cần phải tiếp tục đánh nữa. Việc cấp bách, là giải quyết tàn cục, mau chóng khôi phục lại cục diện ban đầu. Hơn nữa phái chủ chiến thế lớn, nếu như tiếp tục đánh nữa, nói không chừng sẽ xuất hiện cục diện không tốt, đây cũng là kết quả mà Triệu Hoàn không muốn thấy.



Phái nghị hòa đã biết kết quả này, cho nên bọn người của Chủng Sư Đạo sao lại không biết rõ chứ?



Việc này cũng giống như là một cuộc đánh cờ, giữa phái nghị hòa và phái chủ chiến, thông qua một cách thức như vậy, tiến hành một cuộc đấu sức.



Chủng Sư Đạo rất hiểu rõ, ông đã không còn sự lựa chọn nào khác!



Sau khi chấm dứt cuộc chiến ở Khai Phong, Triệu Hoàn hai lần triệu kiến chỉ một mình Chủng Sư Đạo, hơn nữa mỗi lần nói chuyện cũng không có nội dung gì cụ thể.



Đây chắc hẳn không phải là sự đãi ngộ đối với một vị công thần.



Chủng Sư Đạo hiểu được, sở dĩ Triệu Hoàn lãnh đạm với ông như vậy, thứ nhất là công cao lấn chủ, thứ hai nha...Chủng Sư Đạo vì đánh một trận, mấy lần lừa gạt Triệu Hoàn, thậm chí cố ý xuyên tạc ý tứ của Triệu Hoàn, làm cho Triệu Hoàn rất bất mãn. Loại hành vi này mà bị truyền ra có khác gì hành vi của một thần tử lạm quyền. Dù cho Chủng Sư Đạo xuất phát từ ý tốt, Triệu Hoàn cũng không chịu nổi loại chuyện như vậy.



Có vị đế vương nào lại chịu để cho thần tử nắm mũi dẫn đi?



Chớ đừng nói chi là Triệu Hoàn mới hai mươi sáu tuổi, độ tuổi vẫn còn rất trẻ.



Thật ra mà nói, Triệu Hoàn không tính toán, không mượn gió bẻ măng, không tìm Chủng Sư Đạo gây phiền phức, đã là nhân nghĩa lắm rồi.



Dưới tình huống như vậy, Chủng Sư Đạo cũng biết, thời gian ông còn tại chức càng ngày càng ít.



Thừa dịp còn có thể chủ trì triều đình, Chủng Sư Đạo đương nhiên muốn nỗ lực một lần cuối cùng.



Không phải ông vì chính mình mà là vì giang sơn Đại Tống. Cho nên, sau khi Triệu Hoàn đề xuất yêu cầu nghị hòa, Chủng Sư Đạo liền vì số người được chọn vào sứ đoàn mà không ngừng cố gắng. Ông hy vọng do Lý Cương đi sứ Thượng kinh, bởi vì ông biết, dựa vào bản tính của Lý Cương, tuyệt đối không thể làm cho triều đình chịu thiệt, thậm chí rất có thể xoay chuyển tiền cống hàng năm và bồi thường thiệt hại chiến tranh thành thắng lợi về mặt ngoại giao từ thời có Tống tới nay.



Mà phái nghị hòa cũng sẽ không từ bỏ cơ hội lần này.



Với sự lớn mạnh của phái, Tần Cối, Cảnh Trọng Nam cầm đầu phái nghị hòa vô cùng hiểu rõ tâm tư của Triệu Hoàn.



Triệu Hoàn không muốn đánh tiếp. Tâm tư của Hoàng thượng đã chuyển từ phía bắc đến trên người của Thái Thượng Đạo Quân, Hoàng đế Huy Tông Triệu Cát ở phía nam Kim Lăng,.




“Tống sử”, “Trung nghĩa”, “Trương Tiên truyện” ghi lại, Trương Khởi mỗi một lần chiến đấu đều là người đi đầu.



Năm đầu Thiệu Hưng, đại tướng nước Kim là Cao Quỳnh đánh chiếm Thương Châu, Trương Khởi phụng mệnh dẫn kỵ quân xuất kích, vọt mạnh vào trận địa của địch. Nhưng bởi vì tấn công quá mạnh, thế cho nên bị mấy trăm kỵ binh bao vây. Mà Trương Khởi lại không sợ chút nào, xông vào chém giết, quân Kim tan tác, không dám ngăn trở.



Sách sử ghi lại: trong một ngày đánh chín trận thắng cả chín, truy kích quân Kim tới Thử Kiếm Quan...



Mặc dù Ngọc Doãn không biết rõ lắm Trương Khởi trước mắt này là một mãnh tướng lợi hại như thế, nhưng hắn biết tính tình của Trần Đông. Nếu như Trương Khởi không có bản lãnh thật sự, cho dù đối với y có ân cứu mạng, Trần Đông cũng sẽ không dễ dàng tiến cử. Mà nay Trần Đông đã tiến cử, cũng chứng minh Trương Khởi quả có thực tài.



Hiện nay Chư Suất Phủ một lần nữa được thành lập, Ngọc Doãn thiếu nhất cái gì?



Hai chữ: nhân tài!



Trước đây hắn không có tư cách lẫn tiếng tăm để chiêu dụ, cho nên chỉ có thể chiêu dụ tướng lĩnh đang lúc thất chí. Mà nay, một trận chiến ở Trần Kiều, Ngọc Doãn đã có đầy đủ uy vọng. Trương Khởi chủ động tới đầu nhập, cũng là một mở đầu tốt đẹp.



Phía Trương Khởi vừa mới ngồi xuống, Cao Sủng một bên không nhịn được nói:



- Ca ca, ta lại nhớ tới một sự việc.



Ngọc Doãn cười nói:



- Thập Tam Lang nhớ tới việc gì?



- Ca ca còn nhớ cha con Địch gia của Địch mã doanh?



Ngọc Doãn ngẩn ra, gật đầu nói:



- Đó là ân nhân cứu mạng ta, ta làm sao có thể không nhớ rõ?



- Lúc trước, Địch Khắc Địch từng sai người đến nhà của Yến Ca, nói là muốn để cho đứa con nhỏ Địch Lôi của hắn làm việc dưới trướng của ca ca.



Cha con của Địch Khắc Địch này, là hậu nhân của Địch Thanh, bản lĩnh của Địch Lôi ta không rõ lắm, nhưng theo lời nói của Yến Ca, cũng là một mãnh tướng khó lường. Ta vốn định khi ca ca thân mình tốt hơn rồi, tiến cử người này với ca ca. Nhưng hiện tại xem ra, nếu như không nói sớm, chỉ sợ đến lúc đó không còn vị trí...Nếu như ca ca đối với người này có hứng thú, liền sai người bảo hắn đến bái kiến một lúc được không?