Tống Thì Hành

Chương 448 : Hai trăm ngàn quan ám hoa (Phần 2)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Thủy quân Biện Khẩu vì thế mà thiệt hại mất mấy chiếc thuyền lớn, thủ hạ của Điền Hành Kiến chính là đám huynh đệ cũng tử thương nhiều người.



Nếu biết sớm kết quả như thế này, thì ứng phó qua loa cho xong rồi.



Rõ ràng đánh thắng trận nhưng cuối cùng lại vẫn là một cuộc thảm bại.



Một hồi lâu, gã cơ bản không thể giải thích vì sao mà thảm bại!



Da mặt giật giật hai cái, Điền Hành Kiến chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu trầm giọng nói:



- Không biết Tiểu Ất muốn làm gì?



Ý là cũng đã nghe nói Minh ước Yến Sơn.



Điền Hành Kiến mặc dù cố gắng tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhưng Ngọc Doãn vẫn nhìn ra trên mặt gã một chút đầu mối.



- Hai vạn Lỗ Tặc đều thả về, ngày nào đó nhất định thành cường địch của Đại Tống ta.



Nghĩ đến Thất ca cũng đã được nghe nói ta làm Tây Hành Ký đúng không, đối với Lỗ Tặc, Tiểu Ất mặc dù không coi là rất quen thuộc, nhưng tự nhận là hiểu biết hơn so với nhiều người. Đó là một đám ác lang lòng tham vô đáy. Lần này Lỗ Tặc thất bại tại Khai Phong, hai vạn người bị bắt, chuyện như thế tất sẽ ghi hận trong lòng. Nhất định chờ ngày nào đó sẽ đi khai chiến, hai vạn người này tất nhiên là tiên phong của Lỗ Tặc, lần này đặc biệt thiệt hại.



Triều đình phóng thích đám Lỗ Tặc này trở về, thì không khác nào thả ra hai vạn tên ác lang...Tiểu Ất mỗi khi nghĩ đến, liền không thể nào yên được.



Điền Hành Kiến nghe được, ánh mắt không khỏi sáng lên.



- Ý của Tiểu Ất là...



- Ngoài đám Lỗ Tặc này còn có Hoàn Nhan Tông Vọng.



Ngọc Doãn không trả lời ngay câu hỏi của Điền Hành Kiến mà trầm giọng nói tiếp:



- Hoàn Nhan Tông Vọng người này càng nguy hiểm hơn rất nhiều hai vạn Lỗ Tặc. Người này mặc dù không biết chữ nghĩa nhưng là danh tướng trời sinh. Nếu không phải là lần này quá liều lĩnh thì Đại Tống ta không thể có một trận đại thắng. Trải qua thất bại lần này, ta dám khẳng định, người này nhất định sẽ càng thêm lợi hại.



Có lẽ Thất ca không rõ ràng lắm, nhưng ta biết.



Người này thân bị giam trong lao tù nhưng biểu hiện lại vô cùng bình tĩnh. Hàng ngày trong đại lao ngoài luyện võ tăng sức mạnh thân thể còn sưu tầm rất nhiều binh pháp thao lược do người của Đại Tống ta viết ra để nhờ người đọc cho hắn. Ngược lại hắn đối với cơm áo cũng không thèm để ý, thậm chí một ngày không ăn cũng không sao. Một nhân vật như thế, Tiểu Ất nghĩ không thể thả hổ về rừng.




- Lang quân, việc này, việc này phải giấu kín, không thể để lộ tin tức ra ngoài.



- Hả?



- Nếu như bị người ta biết được, người ngầm đứng sau là Lang quân, chỉ sợ Lang quân nguy hiểm.



Ý của ta là lấy danh nghĩa của Thất ca công bố Ám hoa, như vậy có thể giảm thiểu nguy hiểm đối với Lang quân, không biết ý của Lang quân thế nào?



Sau khi Ngọc Doãn tự nghĩ ra biện pháp “Ám hoa” cũng đã quyết định, không tính đến cái giá phải trả.



Nhưng vừa nghe Tô Xán nói như vậy cũng cảm thấy việc này hắn xuất đầu lộ diện không hay.



Sau khi suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý:



- Nếu như thế phải làm phiền hai vị.



Tô Xán và Điền Hành Kiến vội khom người nói:



- Xin Ca ca yên tâm, nếu một Lỗ Tặc mà đi thoát, chúng ta liền xách đầu tới gặp...



Trong triều tổn hại đại nghĩa, đấu đá lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi.



Nhưng ở trong dân gian, người hiểu được đại nghĩa chỗ nào cũng có. Người ta thường nói, trượng nghĩa mỗi lần nhiều nhất giết một cẩu bối...Có lẽ trong mắt một vài người đọc sách, giết cẩu bối là một danh từ có nghĩa xỉ nhục, nhưng ở trong lòng Ngọc Doãn, ba chữ giết cầu bối, chính là tiêu biểu cho ý chí kiên cường và nghĩa khí. Giống như một đám hảo hán, sự việc lần này không sao có thể nói cho hết được.



Đưa tiễn Điền Hành Kiến và Tô Xán, trong lòng Ngọc Doãn lập tức thoải mái.



Hắn lệnh cho hai người Địch Thanh và Hà Nguyên Khánh trở về Đông Kinh, còn mình dẫn theo Trần Đông ngồi thuyền nhỏ thẳng hướng núi Tây Đài mà đi...



Chỉ có điều hắn cũng không biết, hắn lần này “Ám hoa” trong giang hồ sẽ nổi lên cơn sóng thần lớn đến thế nào.



Ngọc Doãn đứng ở đầu thuyền nhìn núi xanh xa xa, khóe miệng hơi nhếch lên, xoẹt qua một ý cười đẹp đẽ.



Hoàn Nhan Tông Vọng, ngươi sẽ phải đối phó thế nào đây?