Tống Thì Hành

Chương 470 : Cướp giết trên biển (2)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Nếu một chọi một, Thiện Ứng tự nhận có tám phần phần thắng.



Nhưng nếu một đấu hai, Thiện Ứng phỏng chừng cho dù có thể thắng, chỉ sợ cũng lưỡng bại câu thương. Hiện tại, là một đấu ba, Thiện Ứng có thể nói không có chút phần thắng nào Hơn nữa còn có binh Tống ẩn núp trong bóng tối, cục diện hôm nay chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!



Đinh đinh đang, cửu tiết cương tiên kéo trên mặt đất, phát ra tiếng vang liên tiếp.



Thiện Ứng đảo ánh mắt qua ba người. Sau một lúc lâu cười khổ một tiếng:



- Nói như vậy hành tung của ta sớm đã bị các ngươi nhìn thấu?



- Từ lúc thí chủ đến Khai Phong cũng đã nhìn thấu rồi.



- Tư Mã Tĩnh kia...



- Ha hả, Tư Mã đại quan nhân là bạn tốt sư điệt lão nạp, đương nhiên là đã được sư điệt lão nạp phó thác.



- Sư điệt ngươi?



Trần Hi Chân khẽ mỉm cười:



- Có lẽ sư điệt ta trong mắt thí chủ chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không quan trọng, nhưng lão nạp tin tưởng, thí chủ nhất định đã nghe nói đến họ tên của hắn. Lần này hành tung của thí chủ đã bị sư điệt ta nắm giữ.



Thiện Ứng nheo mắt lại.



Trong lời nói của Trần Hi Chân toát lên vẻ tự hào và kiêu ngạo.



Ông chậm rãi vươn tay, hóa thành ưng trảo, như lẩm bẩm:



- Sư điệt ta xuất thân từ phố phường, thân không có công danh. Nhưng vận mệnh hắn thật lớn làm được rất nhiều đại sự. Lão nạp cho tới nay chưa bao giờ phục hai vị sư huynh ta, nhưng hiện tại xem ra, lão nạp thật sự không bằng hắn. Chỉ dựa vào nhãn quang kia là lão nạp cũng không thể sánh bắng, nghĩ mà thật sự khâm phục.



Trương Tiến ha hả cười nói:



- Đúng vậy, nhãn quang đại sư huynh đích xác không tầm thường.



- Ngọc Doãn!



Đến lúc này, Thiện Ứng nếu còn không biết Trần Hi Chân nói đến ai, thì đúng là kẻ ngốc.



Sắc mặt lão hơi đổi, thì thào lẩm bẩm:



- Nói vậy ta thật sự quá coi thường người này rồi. Vậy thì Tiêu tướng công, cũng chết ở trong tay người này.




- Thế thì tiểu nhân đi an bài.



Điền Hành Kiến dứt lời, liền vội vàng rời đi.



Hoàn Nhan Tông Vọng đứng ở trên boong thuyền, nhìn thị trấn Bồng Lai mông trong bóng đêm mênh mông, trong lúc nhất thời suy nghĩ mông lung.



Tiêu Khánh, thật đã chết rồi sao?



Tin tức đối với Hoàn Nhan Tông Vọng mà nói, thật sự là quá mức chấn động.



Cho dù là đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng khi tình huống là thật, y vẫn khó chấp nhận được.



Cao Khánh Duệ, Tiêu Khánh...



Đây chính là hai Đại trí người Kim.



Mà nay Cao Khánh Duệ chết trong trận chiến tại Khai Phong, Tiêu Khánh cũng bị ám sát trong thành Khai Phong.



Không hề nghi ngờ, đây hẳn là có kẻ âm thầm gây nên. Tuy nói Triệu Hoàn nhu nhược, nhưng trong Đại Tống thực sự là hạng người lòng dạ độc ác. Người Tống cũng không muốn thả nhóm mình rời khỏi, cho nên mới xuất ra thủ đoạn như vậy.



Hoàn Nhan Tông Vọng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.



Nếu không có Tiêu Khánh trước tiên an bài, chỉ sợ ngay cả y cũng khó chạy thoát khỏi thành Khai Phong.



Chỉ có điều mặc dù y an toàn, hai vạn binh sĩ Nữ Chân kia cũng vô cùng nguy hiểm. Lấy này từ thủ đoạn người Tống cho thấy, bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng để cho hai vạn binh sĩ Nữ Chân về. Cũng không biết, Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ có nghe theo sự chỉ bảo cảu mình không. Nếu quả thật để Hoàn Nhan Bồ lỗ hổ chỉ huy, hai vạn binh sĩ Nữ Chân kia



Suy nghĩ trở nên có chút hỗn loạn.



Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí đã không để ý không biết từ lúc nào thuyền đã chậm rãi rời bến.



Chân trời hiện ra một chút ánh sáng mặt trời. Trời sắp sáng!



Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, đưa mắt nhìn ra xa, đã thấy thị trấn Bồng Lai càng ngày càng xa ở trong sáng sớm, dần dần trở nên mơ hồ.



Lần này xuôi nam thật sự mất nhiều hơn được!



Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận: Lúc trước nếu không nghe theo Quách Dược Sư, sau khi chiếm lĩnh Yên sơn phủ thì không vội nam hạ, kết quả sẽ là như thế nào?



Khó nói rõ, thật sự khó nói rõ!