Tống Thì Hành

Chương 476 : Kiêu binh mãnh tướng

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Hà Nguyên Khánh rất khó chịu. Bị bộ khúc của Nhạc Phi chặn đường, làm cho gã cực kỳ khó chịu.



Từ năm Tuyên Hòa thứ 7 đi theo Ngọc Doãn tới nay, Nguyên Khánh nhiều lần lập chiến công, địa vị cũng ngày càng tăng vọt. Sau trận chiến Trần Kiều, Thân quân Thái tử tiếng lành đồn xa. Hà Nguyên Khánh cũng bởi vì có công giết địch, phong chức Bảo Nghĩa Lang, Binh mã sứ Thân quân Thái tử.



Kiêu binh mãnh tướng!



Dùng bốn chữ này để hình dung Thân quân Thái tử là vô cùng thỏa đáng.



Ngoại trừ Thái tử Triệu Kham và Ngọc Doãn ra, Thân quân Thái tử ít nghe theo sai phái của bất cứ kẻ nào.



Bất kể là ở địa phương nào, đều vẫn duy trì địa vị cực kỳ cao quý. Cho dù là phủ Nguyên soái cũng không dám quá mức trêu chọc vào.



Hôm nay cùng Ngọc Doãn tới đón tiếp một tì tướng biên quân nho nhỏ, trong lòng Hà Nguyên Khánh liền có chút không thoải mái.



Ở Túc Ninh lại bị một quan quân khác và Trương Hiến chặn lại, càng làm cho gã cảm thấy bất mãn.



Sau khi đám người Ngọc Doãn về thành, Hà Nguyên Khánh và Cao Trạch Dân không vào huyện nha uống rượu mà rầu rĩ không vui ra khỏi thành chuẩn bị trở về quân doanh. Nào biết được ở trên đường, nhìn thấy binh mã Chân Định hạ trại ở ngoài thành, liền không kìm nổi sự tức giận nói vài câu.



Quan quân cùng Trương Hiến ngăn trở Ngọc Doãn tên là Vương Quý.



Người này và Nhạc Phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn cùng nhau đi theo Chu Đồng học xạ thuật. Tuy rằng chưa bái nhập môn hạ Chu Đồng, nhưng cũng học vài phần bản lĩnh. Vương Quý và Nhạc Phi tình huống bất đồng, gia cảnh so với Nhạc Phi tốt hơn rất nhiều, cho nên từ nhỏ rất ngang ngược kiêu ngạo.



Cùng Nhạc Phi nhập ngũ tới nay cũng nhiều lần lập chiến công, cũng là một viên mãnh tướng.



Mà quan quân đóng giữ ngoài thành tên là Từ Khánh.



Cũng giống như Vương Quý, cũng là đồng hương với Nhạc Phi, cùng theo Nhạc Phi nhập ngũ, sư phụ là Thương thủ Trần Quảng nổi danh Tương Châu, nên thương mã thuần thục.



Hai người kia cũng đều là người cao ngạo, nghe Hà Nguyên Khánh châm chọc, sao có thể nhịn được?



Hai người liền tiến lên lý luận với Hà Nguyên Khánh, kết quả là chưa nói xong một câu đã đánh nhau. Cao Trạch Dân mắt thấy tình huống không ổn, vội quay lại, chỉ có điều y không tìm Ngọc Doãn bẩm báo, mà là chạy về quân doanh, tìm Địch Lôi đang trực ở đó.



Địch Lôi tính nóng như lửa.



Dù quen biết Hà Nguyên Khánh không lâu nhưng lại rất hợp nhau.



Nghe Hà Nguyên Khánh bị người ta vây công, Địch Lôi sao có thể chịu được? Gã không nói hai lời lập tức gọi thêm Tiêu Thành, mang theo mười mấy cái quân tốt tiến đến trợ trận. Hai bên đều là những người tính tình nóng nảy, biên quân Chân Định sống ở biên tái, lúc này vừa kết thúc trận chiến với Lỗ tặ, cơn tức đang dâng cao, vừa thấy Thân quân Thái tử người tới, biên quân Chân Định không nói hai lời liền xông lên trợ trận...



Một bên là kiêu binh mãnh tướng, một bên là biên quân dũng mãnh tốt.



Song phương vừa đánh nhau, liền lập tức đánh đến náo lên ngút trời.



Khi đám người Ngọc Doãn biết được tin tức từ trong thành đuổi ra, đã thấy phương hướng Túc Ninh trại ù ù tiếng gót sắt vọng tới.



Một đội kỵ quân nhanh như điện chớp mà đến. Đại tướng cầm đầu là Dương Tái Hưng.



Ngay cả mã quân Thân quân Thị vệ của Thân quân Thái tử cũng đều chạy đến.



Ngọc Doãn vừa thấy, giận tím mặt, liền phóng ngựa xông tới, quát:



- Đại Lang, còn không xuống ngựa cho ta.



Bên phía Nhạc Phi cũng luống cuống tay chân. Giục ngựa nhảy vào chiến đoàn, lớn tiếng quát:
Không chờ bọn họ mở miệng, Ngọc Doãn đã nắm lấy cổ Dương Tái Hưng:



- Đại Lang còn nhớ nguyện vọng của Hô Diên lão tướng quân là gì không?



- Đệ...



- Tiểu Ất, ngươi còn nhớ lúc trước cùng Giác Dân đánh nhau uống rượu trong thành Hàng Châu hay không?



Hà Nguyên Khánh cúi đầu.



- Địch Lôi, ngươi gia nhập Thân quân Thái tử ta, nhưng sau đó cũng là danh tướng.



Ta mặc kệ ngươi vì sao đi đánh nhau, ngươi có tự hỏi lòng, có phải ngươi thấy mình tài trí hơn người khác phải không?



Ngọc Doãn ngồi thẳng lên, mắt sáng như đuốc, nhìn mọi người trong trướng.



- Tất cả mọi người đừng quên, chúng ta hôm nay nhìn như oai uy vô hạn, nhưng là do vô số huynh đệ đã quên thân mình đổi lấy phú quý cho chúng ta.



Thân quân Thái tử rất quang vinh, nhưng trên hết là trách nhiệm. Các huynh đệ bên ngoài không khác gì chúng ta. CHỉ là bọn họ không may mắn như các ngươi, có nhiều huynh đệ phục vụ quên mình mà đổi lấy vinh quang cho các ngươi. Ta thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, các ngươi có cái gì có thể kiêu ngạo. Luận ẩu đả chiến trường, biên quân chưa chắc kém hơn các ngươi...Ta không biết, Hô Diên lão tướng quân bọn họ ở dưới cửu tuyền thấy bộ dạng kiêu ngạo ngang ngược này của các ngươi thì sẽ nghĩ như thế nào, nhưng ta thì cảm thấy rất mất mặt. Ta không phải xấu hổ vì các ngươi, mà xấu hổ thay cho Hô Diên lão tướng quân, là các huynh đệ đã chết trận...



Ngọc Doãn càng nói càng kích động, đến cuối cùng lại không kìm nổi chửi ầm lên.



Thân quân Thái tử ngang ngược kiêu ngạo, hắn không phải là không cảm thấy.



Trên thực tế, lúc ở bến Bạch Mã qua sông, Trần Quy và hắn đã từng nhắc đến chuyện này rồi.



Hôm nay coi như trùng hợp, Ngọc Doãn dựa vào việc xung đột với biên quân để giáo huấn đám kiêu binh mãnh tướng này một chút.



Mấy người Hà Nguyên Khánh, Dương Tái Hưng không kìm nổi khóc lớn.



- Ca ca đừng nói nữa, chúng ta tội chết, chúng ta tội chết.!



- Hôm nay ta không nói quân pháp, cũng không nói đúng sai.



Hễ người nào tham gia ẩu đả hôm nay, đều quỳ ở chỗ này, quỳ trước anh linh các huynh đệ đã chết trận, suy nghĩ thật kỹ, tự vấn lương tâm mình, rốt cuộc các ngươi có tư cách gì mà càn rỡ đến vậy...



Nói xong, Ngọc Doãn quay đầu đi ra.



Trần Quy và Cao Nghiêu Khanh liếc nhìn mọi người trong đại trướng, lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, cũng đi theo đi ra ngoài.



- Lang quân, có phải hơi ác quá không?



Sau khi Ngọc Doãn ra khỏi lều lớn, quay lại nhìn mọi người trong trướng, rồi thấp giọng nói:



- Hôm nay phải giáo huấn bọn họ một chút, để tránh sau này gây họa, hối hận cũng không kịp. Chúng ta nay đúng là oai uy nở mặt, nhưng ai có thể biết, đằng sau vinh quang này, sẽ càng gây ra bao sát khí? Càng là như thế, càng phải cẩn thận.



Trần Quy và Cao Nghiêu Khanh nhìn nhau, đồng loạt gật gật đầu.



Ngọc Doãn đột nhiên hỏi:



- Đúng rồi, bên Thiếu Dương có hồi âm chưa?