Tống Thì Hành

Chương 503 : Tình thế hỗn loạn Mạc Bắc (14)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Ngày hôm sau là trận tuyết lớn.



Tuyết rơi thật sự lớn khiến tốc độ hành quân bị chậm lại, nhưng lại che giấu được hành tung của Ngọc Doãn.



Tuyết lớn như thế, quân Kim cũng thả lỏng cảnh giác. Sau khi vượt qua sông Tang Can, Ngọc Doãn suất bộ một đường đi thẳng, nhưng lại không gặp phải một thám báo quân Kim nào. Sau khi đội ngũ vượt qua huyện thành Vĩnh Ninh, tuyết ngừng rơi, nhiệt độ giảm mạnh, trời đông giá rét.



May mắn Ngọc Doãn sớm sai người chuẩn bị xong rượu mạnh, cũng có thể chống đỡ cái rét lạnh.



Tuy rằng hành quân khó khăn, nhưng Hắc Kỳ tiễn đội vẫn còn dư thời gian, đến ngoài Hồ Lô Khẩu, cũng thừa dịp bóng đêm ẩn núp xuống dưới.



Để ẩn núp hành tung, cho nên không thể nhóm lửa.



Ngọc Doãn nhìn sắc trời một chút, đã là sau nửa đêm, gần giờ dần.



Xa xa, Hồ Lô Khẩu đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng truyền đến điêu đấu.



Quay lại nhìn tướng sĩ quân Tống mỏi mệt không chịu nổi, Ngọc Doãn biết, nếu tiếp tục kéo dài, tình huống sẽ càng thêm không ổn.



Lần này hành quân gấp, lặn lội đường xa năm trăm hai mươi dặm, lại còn gặp bạo tuyết bất ngờ.



Ngựa Ba Châu hao tổn hơn ba trăm con, mà Hắc Kỳ tiễn đội cũng bởi vì thời tiết chưa chiến đã tổn thất gần trăm người.



Người kiệt sức, ngựa hết hơi, thời tiết lại lạnh.



Hơn nữa xâm nhập địch hậu, xung quanh tất cả đều là kẻ thù. Tuy là mặc theo cách ăn mặc của Lỗ tặc, nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn. Một khi đại tuyết dừng lại, còn muốn đánh lén Hồ Lô Khẩu, chỉ sợ sẽ trở nên càng thêm khó khăn. Ngọc Doãn cũng biết, các tướng sĩ rất vất vả. Nhưng với thời điểm này, cố gắng cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không thể có nửa điểm nhân từ nương tay.



- Lang quân!



Ngay lúc Ngọc Doãn chuẩn bị đi tìm Bàng Vạn Xuân, Bàng Vạn Xuân lại tìm hắn trước.



- Không thể chờ đợi như vậy mà lập tức xuất kích...Nếu đợi đến hừng đông, thì khó khăn lớn hơn nữa, kính xin lang quân quyết đoán.



Ngọc Doãn lập tức mỉm cười.



- Không ngờ Bàng đại ca lại cùng một suy nghĩ với ta.



Hắn nhìn thoáng qua Hắc Kỳ tiễn đội ngồi trên chiếu, hạ giọng nói:



- Chỉ có điều các huynh đệ lặn lội đường xa, có thể chịu được một trận chiến không?



Bàng Vạn Xuân nói:



- Lang quân yên tâm, nghỉ ngơi sa trường, các con tự nhiên sinh long hoạt hổ.



Trong lời nói mang theo chút hào khí.



Ngọc Doãn gật gật đầu, lại nhìn mầu trời, đã qua giờ dần.



Trời vẫn tối đen như cũ, Xa xa Hồ Lô Khẩu lặng ngắt như tờ.



Thời điểm như này, nghĩ chắc quân Kim thủ vệ Hồ Lô Khẩu đang ngủ say, tuyệt sẽ không nghĩ tới sẽ có người đã thần không biết quỷ không hay tới trước mặt bọn họ rồi.




Nhìn hai quân Kim nhếch nhác, Tông Hàn đột nhiên nổi giận:



- Nếu tiểu vương Bạch Đạt Đán, vì sao các ngươi không chết.



Nói xong, y rút bảo đao ra, định chém chết hai quân Kim kia.



May mắn Tôn tiên sinh ngăn trở Tông Hàn, rồi sau đó lớn tiếng quát hỏi:



- Người nam kia hiện giờ đang ở đâu?



- Người nam đánh lén Hồ Lô Khẩu xong thì chạy về hướng đông.



- Đuổi, đuổi theo cho ta...



.Tông Hàn không đợihai quân Kim nói xong, xoay người trèo lên chiến mã, lớn tiếng quát:



- Nếu không giết chết đám người Nam kia, khó giải mối hận trong lòng ta.



Dứt lời, gã giục ngựa đi.



Mấy ngàn quân Kim theo sát Hoàn Nhan Tông Hàn, vội vã đi về phía đông.



Tôn tiên sinh lại trầm mặt, một lát sau mắt y sáng lên, như nghĩ ra chuyện gì đó. Do dự một chút, ý ra hiệu cho hai quân Kim kia đứng lên, rồi sau đó hạ giọng nói:



- Theo ta quay về Định An, chỉ mong Đại Lang quân có thể đuổi theo kịp người Nam, nếu như không, hai người các ngươi khó bảo toàn tính mạng.



Hai gã quân Kim mang ơn vội liên tục cảm tạ Tôn tiên sinh.



Trời đông giá rét này, lại ở trong hoang dã, sớm muộn gì cũng bị đông chết...Chỉ hy vọng Đại Lang quân có thể đuổi kịp người Nam, bằng không mà nói, thật có thể tai vạ đến nơi.



- Các ngươi có biết rõ là binh mã phương nào đánh lén không?



Tôn tiên sinh thật sự cũng kỳ lạ, căn cứ thám báo Định An báo lại, quân Tống ở Tùng tử khẩu không có bất cứ động tĩnh gì. Vậy thì, đội quân Tống này từ đâu mà đến?



Một gã quân Kim ngẫm nghĩ một chút:



- Lúc ta đang lẩn trốn, có nghe người nam gọi to “Ngọc Lang quân”, nhưng cũng không rõ đó là binh mã phương nào.



Ngọc Lang Quân?



Tôn tiên sinh ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra một người.



Nếu là hắn ta, thì thật sự có chút cổ quái!



Vào thời điểm này, hắn ta sao có thể khinh thân mạo hiểm, đến đánh lén Hồ Lô Khẩu? Tử Kinh Lĩnh khẩu là hắn suất bộ phá được, Lão Long Lĩnh lại là hắn phục kích thành công. Mà nay hắn suất bộ đóng quân ở Tùng Tử khẩu, lại muốn đánh lén Hồ Lô Khẩu, chỉ sợ phương diện này...



Ngay tức khắc, trong mắt Tôn tiên sinh chợt lóe lên...



Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ cần phải sớm an bài đường lui cho mình rồi!