Tống Thì Hành

Chương 51 : Không phải ai cũng là Liễu Tam Biến (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


- Dừng tay lại hết!



Từ trong quán kỹ vọng tới một âm thanh rất to.



Ngay sau đó một người đàn ông vạm vỡ đi tới, thấy Ngọc Doãn, đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt cười nhạt:



- Ta tưởng là vị hảo hán nào ở đây gây loạn, thì ra là Ngọc Giao Long...Nghe nói Ngọc Giao Long ngươi sắp nhanh chóng trở thành con rắn rồi, sao còn dám ở đây gây loạn? Ngọc Tiểu Ất, người bên ngoài sợ ngươi, nhưng Lã Chi Sĩ ta không hề sợ ngươi.



Lã Chi Sĩ?



Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn đối phương.



- Thì ra hắn là Ngọc Tiểu Ất?



- Đúng vậy, nghe nói hắn là tay đánh cầm rất giỏi, bản lĩnh vô cùng lợi hại.



- Là tiểu lang quân tuấn tú...



Vài người vây quanh khe khẽ thì thầm.



Cũng có một vài chị em đi tới quan sát Ngọc Doãn.



- Tiểu Ất ca sao lại tới đây? Thật là vinh dự quá...Tiểu Ất ca, không bằng để nô hầu hạ, nô mạnh mẽ hơn nhiều so với Phượng tỷ nhi ở Tiêu Tương Uyển này đó.



Mà Phượng nhi tỷ vừa lúc này còn kêu gào đánh Ngọc Doãn lúc này lại không hề nói năng gì cả, đôi mắt nhỏ ngập nước, hàng mi cong nhấp nháy, bộ dạng e thẹn quan sát Ngọc Doãn từ đầu đến chân.



Hai buổi diễn tấu đã khiến Ngọc Doãn nổi danh.



Việc chị em quá mức nhiệt tình khiến Ngọc Doãn đỏ mặt.



- Tên khốn này không biết xấu hổ dám gây náo ở đây, ông đây phải cho hắn biết lợi hại mới được.



Lã Chi Sĩ thấy tình hình như vậy thì không kiềm chế được, giận tím mặt.



Y rống to, lập tức những người xung quanh ngậm miệng lại. Lã Chi Sĩ thì nhanh nhẹn tiến lên, trên mặt lộ vẻ hung hãn tàn bạo.



- Ngươi muốn sao?



Trần Đông thấy tình thế không ổn, vội bước lên trước hét to.



Có lẽ là do y mặc trang phục của Thái Học sinh nên khiến cho Lã Chi Sĩ kinh hãi.



Mà khí độ này của y vượt xa những văn nhân nghèo kiết hủ lậu nói chung, nên chỉ trừng mắt đã khiến Lã Chi Sĩ sợ hãi.



- Thiếu Dương, việc này là việc tư, ngươi đừng nhúng tay vào mà làm hỏng danh tiếng.



Ngọc Doãn vội vã đi tới, kéo Trần Đông ra sau.



Hắn nhìn Lã Chi Sĩ, đột nhiên nói:




Ngọc Doãn kéo La Đức đi sát qua người Lã Chi Sĩ.



- Quỷ Cước Bát phải không?



Ta không phải là Hoàng Hồng Nhạn, ngươi cũng không phải là Quỷ Cước Bát. Ngọc Doãn hôm nay không phải Ngọc Tiểu Ất hôm qua nữa.



Hai mươi ngày sau sẽ gặp nhau. Đến lúc đó ngươi thấy bản lĩnh của ta, đừng có khóc gào đấy.



Hai gò má Lã Chi Sĩ giật giật, hai tay nắm chặt lại.



Nhưng Ngọc Doãn làm như không thấy, kéo La Đức đi. Nhìn theo bóng lưng Ngọc Doãn, Lã Chi Sĩ mấy lần định động thủ nhưng lại không dám.



Không sai, Ngọc Doãn hiện nay đã không còn là Ngọc Doãn luận võ với sư phụ ngày trước nữa.



Không phải tướng mạo, mà là khí chất!



Một khí chất vô cùng tự tin khiến Lã Chi Sĩ nuốt nước bọt, lòng tin trước đó của y đã bị dao động.



Ngọc Doãn hôm nay không phải là Ngọc Tiểu Ất hôm qua?



Có ý tứ!



Có phải hắn đã luyện đươc bản lĩnh gì khác không? Không được, chuyện này cần phải báo lại cho sư phụ.



****



- Ta không về nhà đâu!



La Đức giãy dụa kêu la.



- Ngươi buông ra, ta nợ tiền ngươi thì sẽ trả lại ngươi, ngươi đừng quản ta.



Không biết là nguyên nhân gì mà khi La Đức nghe Ngọc Doãn nói muốn đưa gã về nhà thì lập tức vô cùng kích động.



Gã lớn tiếng nói, ra sức giãy ra khỏi tay Ngọc Doãn, khiến Ngọc Doãn tức giận dùng tay đánh làm La Đức ngất đi. Sau đó hắn khom lưng khiêng La Đức lên vai. Đi vài bước, Ngọc Doãn dừng lại, hắn suy nghĩ một chút, lại xoay người đi về phía viện Quan Âm. Thấy bộ dạng La Đức như vậy có lẽ có điều khó nói.



Từ xa nhìn thấy đèn sáng trong nhà.



Trong lòng Ngọc Doãn thấy ấm áp, vội bước nhanh hơn, đến cửa rồi lấy tay đẩy cửa ra.



Trong sân, Yến Nô đang ngồi bên cạnh bàn, may vá dưới ngọn đèn.



Khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ quyến rũ.



Ngọc Doãn cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, cất bước đi vào, khẽ nói:



- Cửu Nhi tỷ, ta đã về rồi!