Tống Thì Hành
Chương 511 : Máu nhuộm sông Tang Can (2)
Ngày đăng: 01:54 20/04/20
Tĩnh Khang có còn sao?
Ngọc Doãn lại lâm vào mê man...
Hắn càng nghĩ càng không rõ.
Kỳ thật quốc lực Đại Tống không kém, nhưng lại liên tiếp bị dị tộc đánh bại.
Thật sự là những dị tộc này quá mức hùng mạnh? Hiện giờ xem ra, ngược lại cũng không hẳn.
Trước đó, hắn từng nghĩ hết mọi biện pháp, muốn ngăn cản Tĩnh Khang. Nhưng hôm nay tinh nhuệ Nữ Chân mất hết, lại lại cảm thấy, Tĩnh Khang này không phải hắn ngăn cản. Nữ Chân không có, còn có Tây Liêu, còn có người Mông Cổ tại đại mạc xa xôi vẫn đang không biết ở nơi nào. Nếu Đại Tống không thể tự mình cố gắng, sớm muộn gì vẫn là diệt vong. Đã không có Tĩnh Khang, trời mới biết có thể còn có tai họa khác hay không.
Lúc này, đáng lý nên thêm một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, quét ngang đại mạc.
Sẽ như Đại Đường thịnh thế kia, khiến vạn nước triều bái...
Nhưng Ngọc Doãn rất rõ ràng, điều này rất không có khả năng.
Hắn có thể khẳng định, một trận chiến hôm nay hẳn là một trận chiến cuối cùng. Triệu Hoàn quyết không có thể nào cho phép bọn họ tiếp tục bắc tiến, đây là vấn đề gốc rễ, cho dù đã giết tất cả người Nữ Chân, kết quả cuối cùng, hả năng vẫn giống nhau.
Triệu Hoàn, Triệu Hoàn...
Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên sẽ động.
Nếu là Triệu Hoàn chết rồi, sẽ là kết quả gì?
Tuy nhiên ý niệm này cũng chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất.
Triệu Hoàn nay mới hai mươi bảy tuổi, sao có thể chết được?
Chỉ hy vọng ông ta có thể duy trì cục diện hiện nay tương lai nếu Triệu Kham đăng cơ, không chừng Đại Tống còn có mấy phần hy vọng.
Ừm, hẳn là như thế...
Chiến đấu, đã chấm dứt.
Ba trăm bốn mươi ba Hợp Trát không một người trốn thoát, đều chết trận.
Ngọc Doãn cũng không khách khí, sai người đem chém đầu toà nhữn thị vệ Nữ Chân này, chuẩn bị mang đến Khai Phong thỉnh công.
Hắn mang theo Bàng Vạn Xuân, Địch Lôi, trở về núi Trục Lộc.
Lúc này, trời đã sáng rõ, chiến đấu dưới chân núi núi Trục Lộc cũng đã chấm dứt.
Trận chiến này, tù binh quân Kim mà quân Tống bắt được ước ba nghìn người, chém giết hơn hai ngàn người, còn lại đều chạy trốn. Có thể nói, trải qua một trận chiến này. Lực lượng Nữ Chân ở Úy Châu bị triệt tận gốc. Không đúng, còn có quân Kim ở núi Kê Minh. chủ soái cầm binh ở núi Kê Minh là Kim Ngột Truật đã thành phế nhân. Nhưng Ngọc Doãn cũng không dám khinh thường người kia. Trong lịch sử đúng Kim Ngột Truật này đã mang đến tai họa thật lớn cho Đại Tống, dù hắn ta đã thành phế nhân, cũng không thể khinh thường.
Cho nên, Ngọc Doãn sau khi thu chỉnh binh mã lập tức hạ lệnh, mệnh Ngô Giới làm chủ soái, Bàng Vạn Xuân, Dương Tái Hưng, Trương Khởi, Phó Tuyển làm phó tướng, dẫn tám ngàn tinh binh, tập kích bất ngờ núi Kê Minh. Từ núi Trục Lộc đến núi Kê Minh ước chừng một ngày đường.
Nghĩ đến đây, Tôn Hải không khỏi nuốt nước miếng một cái, yết hầu khô khốc.
Ngọc Doãn nhìn hắn, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng đằng sau nụ cười đó lại cất giấu sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
- Ngọc Lang Quân, giết bắt được nhưng điềm không may.
- Nói nhảm!
Ngọc Doãn trầm mặt xuống.
- Mấy vạn Lỗ tặc chết ở trong tay ta, còn chưa thấy báo ứng gì, ngược lại còn là một trận đại thắng. Cho dù Quan gia hỏi tội, đã có ta gánh trách nhiệm cho rồi. Chỉ là làm việc này xong, trên đời sẽ không có Tôn Hải Thái Nguyên, chỉ có Tôn Hải Hàng Châu...Ha hả, nếu như ngươi không muốn, coi như ta chưa hề nói gì.
Tôn Hải toát mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng không khỏi cười khổ.
Ngọc Doãn đỡ đòn cho?
Vậy căn bản không có khả năng...
Đến lúc đó xui xẻo, vẫn là Tôn Hải người Thái Nguyên. Tuy nhiên Ngọc Doãn nói, trên đời này chỉ có Tôn Hải người Hàng Châu đó sao!
Thật ra, với tình huống hiện nay của Tôn Hải, căn bản không có khả năng nhập sĩ, thậm chí không thể xuất đầu lộ diện.
Nhưng làm phụ tá cho Ngọc Doãn, sớm muộn gì cũng sẽ không ai biết sự hiện hữu của y. Đằng nào cũng vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này tẩy sạch thân phận mình. Nếu Ngọ Doãn có thể nói như vậy, nghĩ chắc muốn đổi một thân phận cho y cũng không phải là việc khó.
Tuy nhiên nếu đã vậy, mình sẽ vĩnh viễn không nhảy ra khỏi chiếc thuyền Ngọc Doãn rồi.
Ngọc Doãn không có thúc giục Tôn Hải, chỉ có điều lẳng lặng nhìn y.
Sau một lúc lâu, Tôn Hải thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngọc Doãn:
- Nếu lang quân tín nhiệm tiểu nhân như thế, tiểu nhân có thể cam đoan, tám ngàn Lỗ Tặc này tuyệt đối ngày mai không thể nhìn thấy thái dương.
Ngọc Doãn lập tức mỉm cười!
- Vậy thì, ta đây yên tâm rồi.
Sau khi tới Tang Can, ta sẽ cho ngươi tiếp nhận những tù binh kia...Về phần động thủ như thế nào, thì ta sẽ bảo phu thê Lâm Thao và Lý Tiểu Thúy phối hợp. Mặt khác, ta sẽ phái Thập Tam Lang và Tiểu Ất giúp ngươi một tay. Sau khi chuyện này thành công, ngươi liền lập tức rời khỏi, chạy tới Hàng Châu, tìm một người tên là Lê Đại Ẩn, hắn sẽ đổi một thân phận khác cho ngươi.
Nhiều nhất hai năm, ta bảo đảm ngươi sẽ trở về Khai Phong!
Hai năm!
Tôn Hải cắn chặt răng, trầm giọng nói:
- Tiểu nhân sẽ không phụ nhờ vả của Lang quân!