Tống Thì Hành

Chương 513 : Vĩnh biệt Chủng Sư Đạo! (2)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Sau khi hắn suất lĩnh Thân quân Thái Tử đi vào Ngân Thành Phường, thì bắt đầu tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.



Chỉ có điều, bất giác năm mới đã đến, làm hắn trào lên nỗi nhớ nhà vô cùng. Năm kia ta còn trên đường chạy tới Hàng Châu, năm ngoái ta giao chiến với Lỗ tặc. Nhoáng cái đã ba năm qua rồi, ta cũng thành gia lập nghiệp, cũng có hai đứa con gái. Nhưng, nhưng lại chưa bao giờ được đoàn tụ cùng gia đình, thật sự là tiếc nuối.



Cũng không biết Cửu Nhi tỷ và Kim Liên đang làm gì?



Nghĩ tới Yến Nô và Dương Kim Liên, suy nghĩ Ngọc Doãn lập tức rối loạn.



Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện ra hình bóng xinh đẹp Da Luật Dư Lý Diễn, lại bỗng nhiên hiện ra má lúm đồng tiên của Triệu Phúc Kim và Triệu Đa Phúc...Đáng chết, sao lúc này ta lại nghĩ đến những thứ này chứ! Ngọc Doãn nhíu chặt mày, ra sức lắc đầu, thở dài.



Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân.



La Đức vội vàng đi vào đình viện, đi đến trước mặt Ngọc Doãn, khom mình thi lễ:



- Lang quân, bên ngoài đến một đội nghĩa dũng, nói là theo mệnh của Tiểu Chủng tướng công đến đây.



Nghĩa dũng?



Ngọc Doãn ngẩn ra, gãi đầu nói:



- Theo ta đi xem một chút.



Hai người đi ra lại gặp Dương Tái Hưng đến, Ngọc Doãn liền kêu Dương Tái Hưng cùng đi ra ngoài thành.



Sau khi ra khỏi thành, chỉ thấy một đội binh mã áo đơn thủng lỗ chỗ chờ ở ngoài thành. Cầm đầu là hai thanh niên trai tráng, một ước chừng hơn bốn mươi, người kia nhìn qua thì hơn hai mươi tuổi. Hai người vốn đều khoác áo bông cũ nát ngồi dưới đất, thấy đám người Ngọc Doãn tiến đến, vội vàng đứng lên, cũng quay đầu lớn tiếng trách cứ, bảo những người khác đứng dậy hết.



- Tiểu nhân Chung Tương Vũ Lăng, nghe nói Lang quân ở Yến Sơn phu giao phong với Lỗ tặc, cho nên dẫn bà con tiến đến sẵn sàng góp sức.



Không ngờ trên đường gặp trận tuyết lớn, chậm trễ lộ trình...Khi đến Yến Sơn phủ thì đại chiến đã chấm dứt. Tiểu Chủng tướng công thấy chúng ta trung nghĩa, cho nên mệnh chúng ta tiến đến báo danh với Thân quân Thái Tử. Xin hỏi ai là đại quan nhân? Có thể giới thiệu với Ngọc lang quân không?



Chung Tương?



Ngọc Doãn ngẩn ra, cảm thấy tên này có chút quen tai.



- Ta là Ngọc Doãn, hai người các ngươi có công văn của Tiểu Chủng tướng công không?



- A...



Hai thanh niên to cao được nghe, vội vàng nạp đầu lạy:



- Không biết mặt Lang quân, Chung Tương thất lễ, còn xin thứ tội.



Nói xong, Chung Tương kia lấy ra một bản công văn đưa cho Ngọc Doãn.


La Đức vừa phân tích như vậy, nghe đúng là có việc như vậy...



Tiểu quan nhân chỉ Triệu Hoàn, lão quan nhân là chỉ Triệu Cát? Lần này Triệu Hoàn chắc chắn sẽ không dễ dàng cúi đầu; mà lão quan nhân...



Chỉ có điều, đây đều là suy đoán của La Đức, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào.



Ngọc Doãn cầm thư, bồi hồi trong phòng.



Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói với La Đức:



- Đại Lang, ta nghĩ phải về Khai Phong.



- Vậy ở đây...



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.



Lúc này, Chung Tương và Dương Yêu rửa mặt xong trở lại, Ngọc Doãn liền tạm thời gác chuyện này sang một bên.



Đêm đó, hắn ở soái phủ thiết yến khoản đãi hai người Chung Tương và Dương Yêu, cũng an bài hai người ở dưới trướng Ngô Giới. Trong lòng Ngọc Doãn có việc, ăn uống xong liền tiễn Chung Tương và Dương Yêu, rồi đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, hắn đang định đi tìm La Đức tiếp tục nói chuyện, lại không ngờ bên ngoài có người thông bẩm, nói là Tích Tân phủ có người tới, Chủng Sư Trung mời Ngọc Doãn tức khắc đến đó.



Ngọc Doãn thấy Chủng Sư Trung thúc giục gấp, đành phải tạm thời đem chuyện lá thư gác qua một bên, dẫn theo Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh đi Tích Tân phủ.



Lên đường gấp gáp nên không nói năng rườm rà.



Ngày thứ ba, Ngọc Doãn đến Tích Tân phủ thì cảm thấy có chút không ổn.



Trên dưới Tích Tân phủ đều mặc áo tang, bao phủ trong bầu không khí bi thương.



- Chủng công, xảy ra chuyện gì vậy?



Mới mười ngày mà nhìn Chủng Sư Trung vô cùng tiều tụy.



Thấy Ngọc Doãn đã đến, ông dẫn Ngọc Doãn tới thư phòng. Trong thư phòng còn có một thanh niên, Ngọc Doãn liếc mắt một cái là nhận ra, đó là Chủng Ngạn Sùng, trưởng tôn của Chủng Sư Đạo.



Chủng Ngạn Sùng đốt giấy để tang, vẻ mặt bi thương.



Thấy Ngọc Doãn đến, y vội vàng khom người thi lễ.



- Tiểu lang quân, ngươi đây là...



Chủng Ngạn Sùng nghe Ngọc Doãn hỏi, lập tức nước mắt rơi như mưa:



- Ngọc Lang Quân, ông ông...Ông ông...Đi rồi!