Tống Thì Hành
Chương 515 : Bát phương phong vũ hội Đông Kinh (1)
Ngày đăng: 01:54 20/04/20
Đã gần giữa xuân, phủ Khai Phong chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Triệu Cấu vội vàng đi vào cung Long Đức, liền thấy Triệu Kham đâm đầu đi tới
- Cửu thúc đến thỉnh an ông ông sao?
Triệu Kham hành lễ với Triệu Cấu, thoạt nhìn có chút thân thiết hỏi.
Chỉ là trong lời nói có vẻ thân thiết nhưng trong thái độ lại lộ ra một loại bất mãn. Chỉ là Triệu Cấu trong lòng có chuyện, vẫn chưa cảm thấy.
Y cười ha ha hỏi:
- Tiểu ca lại đến học vẽ với Đạo quân à?
Triệu Kham vội nói:
- Phải...hôm qua vẽ một bức tranh, muốn xin ông ông chỉ giáo.
- Chỉ là ông ông cơ thể không khỏe lắm, cho nên chưa dám quấy rầy...Nếu Cửu thúc đến thỉnh an ông ông, cháu không dám chậm trễ Cửu thúc.
- Như vậy, tiểu ca tự nhiên.
Triệu Cấu vội vàng muốn gặp Triệu Cát, cũng không muốn nán lại với Triệu Kham.
Thấy Triệu Kham muốn đi, y cũng không có giữ lại, chỉ khách khí hai câu, liền rời khỏi Triệu Kham.
Nhìn bóng lưng của Triệu Kham, Triệu Cấu trong lòng rất phẫn hận. Nhớ lúc trước, chức Đại Nguyên soái binh mã Hà Bắc là của y, nhưng không biết thế nào rơi vào đầu Triệu Kham. Bằng không, cuộc chiến Yến Sơn lần này, y thế nào cũng có chút công lao. Nhưng bây giờ, cả đường phố đều bàn tán thắng lợi huy hoàng của cuộc chiến Yến Sơn đã không ai nhớ đến Tề quốc công y.
Số mạng thật tốt!
Triệu Cấu trong lòng thầm mắng một câu, liền vội vàng đi vào cung Long Đức.
Triệu Cát thoạt nhìn tinh thần có chút uể oải, ngồi trong lương đình bên bờ sông, ngơ ngác nhìn cảnh trí trên bờ.
Triệu Cấu vội vàng đi lên, kiến lễ Triệu Cát:
- Đạo quân sao ngồi ngẩn người ở đây?
Triệu Cát ngẩn ra, quay lại nhìn.
Thấy là Triệu Cấu, y khẽ mỉm cười:
- Ừ?
Triệu Thúc Hướng ngẩn ra, chợt liếc mắt một cái.
Triệu Cấu là thất kinh hoảng hốt, cho nên mới làm ra hành động thất thố.
Thấy Triệu Thúc Hướng nháy mắt, y lập tức hiểu ra, hạ lệnh bảo chúng hạ nhân trong lầu lui xuống, lại căn dặn Lam Khuê dẫn người, canh giữ nghiêm mật ngoài lầu Túy Hạnh. Kéo tay Triệu Thúc Hướng, hai người liền lên tầng hai lầu các ngồi.
- Thập Cửu ca, Đạo quân nói có chút hối hận.
Triệu Thúc Hướng nghe thấy, ánh mắt không khỏi nhíu lại, hiện lên một chút ánh sáng lạnh lẽo.
- Cửu ca, chớ sốt ruột, từ từ nói.
Triệu Cấu hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế bối rối trong lòng, nói ra đầu đuôi rõ ràng chuyện hôm nay đi cung Đức Long thăm viếng Triệu Cát qua một lượt.
Cuối cùng, y rung giọng nói:
- Nếu Đạo quân thật sự đổi ý, ta và huynh chỉ sợ sẽ có lo lắng tính mạng.
- Chuyện làm phải làm thế nào mới tốt? Chẳng lẽ chúng ta dừng lại sao? Quan gia biết rồi, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Triệu Thúc Hướng rõ ràng cũng không có nghĩ tới trận biến cố thế này, không khỏi nhíu chặt mày.
- Thập Cửu ca nói thế nào?
- Ta...ta đã mất bình tĩnh, không biết làm thế nào mới tốt.
Triệu Thúc Hướng đứng lên, bước dạo trong lầu các.
Sau một lúc lâu, lão hạ giọng nói:
- Lúc nãy Cửu ca cũng nói rồi, chuyện này tuyệt không thể dừng.
- Nhưng...
- Đạo quân đổi ý, cũng không lo ngại.
- Quan trọng là lúc này ngươi và ta càng phải cẩn thận, tuyệt không thể loạn lòng. Ngươi nói không sai, chuyện này nếu bị lộ phong thanh...không, nhất định sẽ để lộ phong thanh. Cảnh Trọng Nam Đường Khác...không thể tin tưởng, bọn họ có thể đầu nhập chúng ta một lần, thì có thể quay đầu lại hung hăng cắn chúng ta một cái. Xảy ra chuyện, Đạo quân sẽ không có nguy hiểm gì, Quan gia cho dù lòng dạ lang sói hơn nữa, dù sao là phụ tử, hắn cũng không thể dùng thủ đoạn gì với Đạo quân.