Tống Thì Hành

Chương 518 : Bát phương phong vũ hội Đông Kinh (4)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


- Thục Quốc, người chớ nói đùa.



Dư Lê Yến hô đứng dậy:



- Di trượng, từng câu từng chữ của ta phát ra từ tận đáy lòng.



- Nay ta chấp chưởng Đại Liêu có thể binh xuất Mạc Bắc, đã là cực hạn. Nếu không có hùng chủ tọa trấn, hưng thịnh của Đại Liêu chính là một câu nói suông.



- Chẳng lẽ, ngài muốn ta giao binh quyền Đại Liêu cho Da Luật Định sao?



Câu nói này, nói đến chỗ đau của Da Luật Dư Đổ.



Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, y đứng dậy bồi hồi trong phòng, rất lâu không nói.



Da Luật Định là con trai của Thiên Tộ Đế và Nguyên Phi, cháu ngoại của Tiêu Phụng Tiên.



Nhớ ngày đó, Da Luật Dư Đỗ cưới muội muội của Văn phi Tiêu Sắt Sắt, là liên khâm với Thiên Tộ Đế. Tiêu Phụng lo lắng Da Luật Dư Đổ phản đối nâng đỡ Tần vương Da Luật Định, thế là liền vu cáo hãm hại Da Luật Dư Đổ cấu kết Tiêu Dục, mưu vị trưởng tử Thiên Tộ Đế.Văn phi Tiêu Sắt Sắt sinh, cũng chính là cháu ngoại của Da Luật Dư Đổ, Tấn vương Da Luật Ngao Lư Oát. Cuối cùng, Thiên Tộ Đế ban chết Tiêu Sắt Sắt, bức phản Da Luật Dư Đổ, làm đầu nhập vào Nữ Chân. Da Luật Dư Đổ nhất mạch với Tiêu Phụng Tiêu và Nguyên phi, gọi là hận thấu xương. Về sau, y đối với Da Luật Định cũng vô cùng chán ghét, thậm chí có ý niệm tru sát Da Luật Định.



Tây Liêu giao cho Da Luật Định?



Cái này tuyệt đối không được!



Không nói đến Da Luật Định không có bản lĩnh đó, cho dù là có tài cán, y cũng sẽ không chịu.



Sắc mặt Da Luật Dư Đổ âm tình bất định.



Hồi lâu, y thở dài ra một hơi, nhìn Da Luật Dư Lý Diễn nói:



- Yến Tử, người bỏ ra cái giá lớn như vậy, là muốn gì?



Dư Lê Yến đỏ mặt lên, rủ mặt xuống.



Sau một hồi lâu, cô nhẹ giọng nói:



- Ta hy vọng Đại Tống và Nữ Chân nghị hòa, thất bại!



Da Luật Dư Đổ trước mặt chau mày, trên trên dưới dưới thăm dò đánh giá cô.



Đột nhiên chuyển đề tài:



- Yến Tử, người cho rằng Triệu Thúc Hướng đó thế nào?



Dư Lê Yến suy nghĩ một lát, liền hạ giọng nói:



- Triệu Thúc Hướng có tướng lang cố, tuyệt không phải loại lương thiện.




- Yến Tử, chi bằng hai ngày này ở đây nghỉ ngơi, đúng lúc di trượng cũng muốn biết một chút chuyện của Tây Liêu.



Dư Lê Yến lắc đầu:



- Không cần, ta đã thu xếp chỗ ở xong rồi.



- Sao?



- Ta để Oán ca ở lại, có chuyện gì, di trượng có thể bảo Oán ca liên lạc với ta.



- Ta có thể một tay đánh hạ lưỡng châu, Oán ca rõ nhất, đợi di trượng quyết định xong, bảo Oán ca thông báo cho ta là được rồi.



Thái độ của Dư Lê Yến rất kiên quyết, Da Luật Dư Đổ cũng không ép nữa.



Thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, Dư Lê Yến liền cáo từ rời khỏi. Cô dẫn theo Nhậm Oán đi ra lầu Khánh Phong, bước chậm trên con đường dài.



- Yến nhi tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?



Trong thành Khai Phong, tất nhiên không thể tùy ý gọi Dư Lê Yến là Vương thượng được. Cho nên, Nhậm Oán dùng Yến nhi tỷ thay thế, cũng là cách xưng hô trước đây.



- Oan ca, ngươi biết huynh ấy ở đâu không?



Nhậm Oán ngẩn ra, liền gật đầu nói:



- Tất nhiên biết...nhưng ta nghe nói, nhà của huynh ấy xây dựng lại nhưng vẫn là ở chỗ cũ.



- Chỉ là bây giờ huynh ấy không có ở Đông Kinh, nếu đi, cũng không gặp được.



- Ta...



Dư Lê Yến trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, hạ giọng nói:



- Ta chỉ là muốn xem chỗ ở của huynh ấy, gặp huynh ấy không cũng không quan trọng.



Nhậm Oán không có nói gì thêm, chỉ là gật đầu.



- Huynh ấy ở ngõ Quan Âm, từ đây vào thành nội, đi thẳng theo phố Mã Hành, rất nhanh có thể tới.



- Ha ha, thời gian này, chính là lúc náo nhiệt nhất phố Mã Hành. Yến nhi tỷ nếu có ý đi ngõ Quan Âm, thuận tiện có thể xem cảnh sắc phố Mã Hành, ngược lại có tư vị khác.



Dư Lê Yến ngẫm nghĩ một chút, nói:



- Như vậy, thì đi một chuyến.