Tống Thì Hành

Chương 65 : Nhất khí thông âm dương (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Ngọc Doãn nghe vậy lập tức đỏ mặt ngượng ngùng nói:



- Thật ra chỉ hơi no thôi..Không biết hôm nay làm sao mà ta tham ăn thế, để Cửu Nhi tỷ chê cười rồi.



- Tiểu Ất ca khí mạch đã thông, có cương có nhu, đương nhiên sức ăn gia tăng, không có gì kỳ lạ cả.



- Ồ?



Ngọc Doãn ngẩn ra, nhìn Yến Nô hỏi:



- Cửu Nhi tỷ vừa mới nói khí mạch thông suốt? Có cương có nhu?



Yến Nô cười cười, hạ thấp giọng nói:



- Tiểu Ất ca đừng nóng, từ từ nghe nô nói.



Nàng dừng lại một chút, bưng bát nước trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi giải thích:



- Lúc còn sống cha từng nói, công phu này có năm tầng, muốn luyện tốt công phu, nếu không nhận biết cương nhu, không hiểu âm dương, thì cũng không được coi là triển đâu.



- Khoan đã khoan đã, cái gì mà công phu năm tầng?



Ngọc Doãn nghe mà chẳng hiểu, liền vội mở miệng hỏi.



Chẳng phải nói lực sĩ chín cấp, Nội Đằng Tử ba cấp, sao lại thêm Công phu năm tầng nữa?



Dường như nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Ngọc Doãn, Yến Nô không chút hoang mang, nói:



- Chắc Tiểu Ất ca thấy kỳ lạ là trong xếp hạng phân chia lực sĩ chín cấp, công phu năm tầng là có ý gì đúng không? Thật ra, hai thứ đó không hề xung đột! Nói đến lực sĩ, chỉ là cách mà người bình thường tiện nói, còn năm tầng công phu này, là nói về người tập võ, ..



Cha từng nói, một sinh hai, hai sinh ba, mà ba sinh vạn vật.



Thiên địa vốn luân hồi, để rồi sau đó phân âm dương. Vì thế công phu mới có cương có nhu, kết hợp cương nhu, âm dương tương hợp mới là chính đạo.



Hư là âm, mặt trời là thực, thiếu một thứ cũng không được.



Nếu đem cương nhu âm dương kia hóa thành mười phần, Tiểu Ất ca trước đây tuy chỉ nhất âm cửu dương, không được coi là quyền cước chân chính, chỉ là sở học thô hán, không hiểu đạo âm dương, phương pháp cương nhu, nên không biết công phu chân chính, càng không được coi là tiến dần từng bước.



Ngọc Doãn nghe như trong sương mù, nhưng đại thể thì cũng hiểu chút ý tứ của Yến Nô.



Thật ra Yến Nô nói là, trước đây quyền cước của hắn chỉ là cơ bản, không coi là chân pháp, giống như những kẻ lỗ mãng đánh nhau, không có kết cấu.



Mặc dù trong lòng hắn không thoái mái nhưng lại nảy sinh sự hiếu kỳ mãnh liệt.



Ngọc Doãn hỏi:



- Vậy công phu năm tầng thì giải thích như nào?
Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn có thể thấy được, Yến Nô đối với những chuyện trong chốn giang hồ không hiểu biết nhiều. Mở miệng là cha nói, ngậm miệng là cha dạy..Nàng đối với điển cố giang hồ đều bắt nguồn từ những lời khi Chu Đồng còn sống nói ra. Nhưng Chu Đồng đã mất nhiều năm, sóng gió giang hồ nay đã thay đổi, đừng nói Chu Đồng đã qua đời nhiều năm, dù là hai năm thôi cũng đã có biến đổi cực lớn rồi.



Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.



Yến Nô sống ở Khai Phong, sao có thể hiểu được sự biến ảo của giang hồ?



“Ta ở tại Khai Phong, sao Thiện Ứng lại đến được?”



Ngọc Doãn cười ha ha nói, bộ dạng không chút để tâm.



Đúng vậy, hắn không có ý hành tẩu giang hồ, sao có thể đụng phải Thiện Ứng kia được?



Nhưng nói là như vậy, trong lòng Ngọc Doãn vẫn cẩn thận ghi nhớ kỹ cái tên “Thiện Ứng” này.



Sự việc từ nay về sau, ai có thể nói rõ?



Ngọc Doãn vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng sau khi trải qua chuyện tái sinh ly kỳ cổ quái như vậy, khiến hắn khó tránh được có chút cảm xúc. Buông bỏ Tĩnh Khang ư, trời mới biết tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì?



Bóng đêm trầm xuống, gió bên ngoài phòng nổi lên.



Có lẽ là việc trợ giúp vợ chồng Dương Nhập Cửu dọn dẹp quán thịt quá vất vả nên Yến Nô sau khi thu dọn việc nhà một chút thì đi ngủ sớm.



Mà Ngọc Doãn chưa ngủ, thắp sáng ngọn nến, ngồi bàn viết khúc phổ “Lương Chúc”, bất giác đã đến giờ Tý.



Gió thật to!



Mây đen trên bầu trời dày đặc, mơ hồ có tiếng sấm vọng đến.



Ngọc Doãn trong chốc lát viết xong khúc phổ, đột nhiên cảm thấy tâm trạng không yên.



Có một cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên khiến tinh thần hắn không thể bình ổn. Hắn đặt bút xuống, mở cửa đi ra ngoài, thấy trong mây đen tia chớp ẩn hiện, có tiếng sấm vang, Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát, cả người sởn da gà...



Càng hiểu về thời đại này, càng hòa nhập với thời đại này, Ngọc Doãn lại càng bất an.



Đặc biệt là sau khi nói chuyện với Yến Nô, khiến hắn càng cảm nhận được sự sợ hãi!



Khi mới tái sinh, hắn muốn tránh khỏi tai họa, rời khỏi Khai Phong đi ẩn cư thật sâu, nhưng hắn thật sư có thể tránh được sao?



Phải biết rằng, hiện giờ hắn không phải chỉ có một mình.



Hắn có gia đình, có bằng hữu, chẳng lẽ ngồi yên nhìn họ gặp nạn?



Đại trượng phu tái sinh một đời, cuối cùng cũng phải làm nên sự nghiệp. Không chỉ là vì mình, cũng vì người thân, bằng hữu...



Nghĩ tới những điều này, Ngoc Doãn cảm thấy chí lớn kích động mãnh liệt!