Tống Thì Hành

Chương 73 : Hai ngàn quan tiền ân nghĩa (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Ngừng xoay tròn, Ngọc Doãn mới phát hiện trong lúc vô ý đã ôm Yến Nô vào lòng.



Đây cũng là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa hắn và Yến Nô, người ngọc thơm ngát ở trong ngực, mùi hương cơ thể thiếu nữ thanh nhã quanh quẩn chóp mũi khiến cả người Ngọc Doãn cứng lại. Muốn buông ra nhưng lại luyến tiếc, bởi vậy nên cứ lẳng lặng ôm Yến Nô, không nói được một lời.



Tại thời khắc này, những hiểu lầm trước đó của hai người đều tan thành mây khói, chỉ có sự ấm áp vướng vít trong lòng hai người.



Một người tái sinh đến một thời đại xa lạ, với một người không còn người thân nào.



Từ nay về sau sẽ nương tựa vào nhau mà sống!



***



Thùng thùng thùng!



Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ hơi thở ngọt ngào ấm áp trong tiểu viện.



Bên ngoài cửa vọng đến tiếng gọi của Dương Nhập Cửu:



- Tiểu Ất, Tiểu Ất... Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn!



Yến Nô lập tức bừng tỉnh, phát hiện mình cũng ôm lấy Ngọc Doãn thì lập tức xấu hổ, kêu thành tiếng, tránh ra khỏi vòng ôm của Ngọc Doãn. Còn Ngọc Doãn cũng bừng tỉnh, trong lòng tức giận Dương Nhập Cửu đến không đúng lúc.



- Đến đây, đến rồi!



Hắn vội vàng đi ra ngoài, còn Yến Nô thì nhanh chóng đậy rương gỗ lại, sau đó để lên góc khuất.



Người ta thường nói tiền không nên để lộ ra.



Không thể hại người nhưng không thể không đề phòng người. Chu Yến Nô không phải không tin Dương Nhập Cửu, nhưng ở đây có quá nhiều ngân lượng, nếu chẳng may truyền ra ngoài, khó tránh bị người ta để ý. Càng nghĩ càng nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng, đỡ phải rước lấy những phiền toái không cần thiết.



Ngọc Doãn ra sân mở cửa, thấy Dương Nhập Cửu đầu tóc rối loạn, quần áo xộc xệch.



Rất rõ ràng y đang ngủ thì bị người đánh thức, sau đó vội vàng tới đây. Ngọc Doãn thấy bộ dạng này của y thì hơi sửng sốt, lập tức có dự cảm xấu. Hắn vội vàng tránh người để Dương Nhập Cửu tiến vào, vừa hỏi:



- Lão Dương, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhếch nhác như thế? Nói từ từ, đừng gấp, có chuyện gì chúng ta cùng bàn bạc.



- Không phải ta, không phải ta...



Dương Nhập Cửu thường ngày là một hũ nút nhưng lúc nói năng rất lưu loát.



Chỉ khi nào sốt ruột mới rất dễ nói lắp.



Y đi vào sân, lắp bắp nói:



- Tiểu ...Tiểu....Tiểu Ất, ra, xảy ra chuyện lớn!



- Chuyện gì, nói từ từ!



- Lão, lão, lão La hắn, hắn, hắn...



Dương Nhập Cửu càng gấp càng nói không rõ ràng.


- Quách Thiếu Tam, ta khuyên ngươi nhìn cho rõ, nơi này là phòng Quân Phố, đại diện cho hình pháp nghiêm khắc của triều đình.



Ngươi dẫn người tới đây gây rối, dù gì cũng là tội danh “Đại bất kính”. Cho dù không bắt được ngươi, nhưng bị một chầu đòn cũng khó mà tránh được. Ta biết Quách Thiếu Tam ngươi có thủ đoạn, nhưng triều đình có pháp luật, không chấp nhận cho ngươi giương oai.



Thạch Tam ở bậc thang nghe rất rõ ràng, lập tức có phản ứng.



A, bố đây là Quân Phố, sau lưng là phủ Khai Phong, Quách Tam Hắc Tử ngươi là thá gì mà chạy tới đây gây rối?



- Quách Kinh, nếu ngươi còn gây náo, đừng trách bố đây vô tình.



Thạch Tam biết ngươi, nhưng người trong tay Thạch Tam thì không biết ngươi, còn không cút ngay cho ta.



Quách Kinh biến đổi sắc mặt, trong cặp mắt tam giác lóe ra tia hung hãn.



Sau một lúc lâu, gã đột nhiên mỉm cười:



- Cũng được, ta cũng tin luật pháp triều đình nghiêm khắc, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ làm trái pháp luật.



Chúng ta giải tán...Tuy nhiên Ngọc Tiểu Ất, trời sắp sáng rồi đó.



Sau hừng đông, chúng ta còn gặp nhau, đến lúc đó ta xem Ngọc Tiểu Ất ngươi còn có thể càn rỡ được gì...Đi, chúng ta quay về.



Tuy Quách Kinh có gan lớn nhưng cũng không dám gây rối ở cửa nha môn.



Một đám lưu manh lập tức giải tán, lúc Quách Kinh đi còn trừng mắt với Ngọc Doãn, khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn.



Ngọc Doãn nhìn gã không nói gì.



Xoay người, gã đi lên bậc thang, chắp tay với Thạch Tam:



- Tam ca, đa tạ!



Nếu không phải Thạch Tam đuổi tới đúng lúc thì chỉ sợ La Nhất Đao đã gặp nguy hiểm rồi.



Thạch Tam mỉm cười nói:



- Tiểu Ất khách sáo làm gì, chúng ta là huynh đệ...Tuy nhiên chuyện của Tứ Lục Thúc quả thật là có chút phiền phức. Giết người trước mặt mọi người, chứng cứ vô cùng xác thực, ta cũng không có cách nào gỡ tội cho hắn. Gây chuyện thì phải bị chặt đầu.



Ngọc Doãn nghe vậy lập tức trầm mặc!



Đích xác chuyện này rất phiền toái...



Nhưng muốn buông tay bỏ mặc, Ngọc Doãn không làm được.



Hắn mơ hồ có thể đoán được, La Tứ Lục giết người là vì báo đáp ân tình của hắn.



Thật ra Ngọc Doãn ban đầu cũng có tính toán này, nhưng không ngờ La Tứ Lục lại đi trước hắn...Điều này khiến cho Ngọc Doãn vô cùng xúc động.



- Tam ca, có thể để ta gặp mặt Tứ Lục thúc được không?



Ngọc Doãn sau một lúc lâu suy nghĩ đã bước tới kéo Thạch Tam sang bên, lấy một thỏi bạc từ trong người ra, lặng lẽ đặt vào tay Thạch Tam.