Tống Thì Hành

Chương 75 : Phòng ngừa chu đáo (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Sau khi bố trí La Đức ở phòng Yến Nô, Ngọc Doãn và Yến Nô sóng vai nhau ngồi ở ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn cây hòa trong đình viện, không ai mở miệng trước. Sắc trời càng lúc càng muộn, thỏ ngọc treo trên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình viện như một tầng lụa mỏng mông lung bao phủ.



- Tiểu Ất ca!



- Ừ?



- Sau khi trả nợ xong, ngươi có tính toán gì?



Yến Nô đột nhiên hỏi làm Ngọc Doãn ngẩn ra.



Do dự một chút, Ngọc Doãn nói:



- Ta định đi khỏi nơi này.



- Đi khỏi?



-Ừ!



-Đi đâu?



Ánh mắt Ngọc Doãn mơ màng, sau một lúc lâu khẽ nói:



- Ta muốn đi Hàng Châu.



-Vì sao?



Người người khắp thiên hạ đều ước được sống ở Khai Phong, mà không ngờ Ngọc Doãn lại muốn rời khỏi đây. Đương nhiên Yến Nô cảm thấy bất ngờ, tuy nhiên sự nghi ngoặc nhiều hơn, nghiêng đầu nhìn Ngọc Doãn, Yến Nô hỏi:



-Tiểu Ất ca, huynh biết không?



- Biết cái gì?



- Từ lúc huynh và Lý Bảo giao tranh, sau khi thức tỉnh như đã thay đổi thành một người khác.



- Ồ?



Tim Ngọc Doãn nảy lên:



- Trở nên như nào?



- Nô cũng không rõ lắm, nhưng dù sao vẫn khác trước rất nhiều. Nếu không phải sớm chiều sống chung với huynh, thậm chí nô sẽ cảm thấy huynh là Tiểu Ất giả mạo.



Trong khoảng thời gian này, huynh vẫn luôn có tâm sự nặng nề.



Nô có thể cảm nhận được, Tiểu Ất ca không chỉ lo lắng về tiền tài, mà dường như càng lúc càng sợ hãi gì đó...



Ngọc Doãn biến đổi sắc mặt, quay sang nhìn lại Yến Nô.



Ta sợ hãi sao?



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cố gắng cười nói:



-Ta thì có gì để sợ chứ?



- Nô không biết, nhưng nô biết, dường như Tiểu Ất muốn tránh né gì đó.
Đại thể nói là Ngọc Doãn thiếu tiền Tạ nam tử Khai Phong Quách Kinh, hôm nay phải trả lại.



- Người bảo lãnh ở đây!



Ngoài cửa vọng đến tiếng nói rất to.



Ngay sau đó thấy hai người Trần Đông, Lý Dật Phong đi vào đình viện, chắp tay với Áp Ti kia:



- Mỗ gia là Trần Đông Trần Thiếu Dương và Lý Dật Phong trường thái học viện trước đây đã bảo lãnh cho Ngọc Doãn, hôm nay đặc biệt đến đây.



Đừng nhìn Trần Đông và Lý Dật Phong chỉ là hai Thái Học Sinh, nhưng Áp Ti này lập tức mất vẻ kiêu căng.



Tống Áp Ti vội vàng tươi cười, khom người nói:



- Hại vị đại quan nhân tới thật đúng lúc, dựa vào khế ước trước đây, hôm nay Ngọc Doãn cần phải trả cho Quách Kinh ba trăm quan tiền. Nếu không trả được, cần phải thế chấp nhà cửa để bồi thường.Tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ, đặc biệt đến giám thị.



Tống Áp Ti là Áp Ti, nhưng ở trước mặt Thái Học Sinh vẫn thấp hơn một bậc.



- Nên trả thì trả, đừng có nóng vội.



Trần Đông không nói gì, nhưng Lý Dật Phong đã mở miệng.



Con cháu quan lại mở miệng, đương nhiên toát lên khí chất khác biệt. Tống Áp Ti kia cũng là loại người khéo léo,lập tức cảm thấy thân phận Lý Dật Phong đặc biệt, lại thấy khi Lý Dật Phong xoay người tươi cười đối diện với Ngọc Doãn.



- Tiểu Ất, đã lâu không gặp, quả thật thường nghe người ta nhắc tới đại danh, ha hả, gần đây tốt chứ?



Ngọc Doãn vội chắp tay nói:



- Nhọc lòng Đại Lang quan tâm, mọi thứ đều tốt.



Trần Đông nói:



- Tiểu Ất, trượng nghĩa!



- Ồ?



- Hành vi lúc trước của ngươi, chúng ta cũng nghe nói rồi, đúng là một người đàn ông tốt, không hổ với danh xưng Ngọc Giao Long trên phố Mã Hành. Hôm nay ta dẫn Đại Lang đến tất nhiên là để bảo đảm cho ngươi. Đại Lang mang tới chút ngân lượng, ước chừng một trăm quan, trước hết cho ngươi mượn tạm dùng khẩn cấp. Ta cũng không tin thế đạo này dung nạp được kẻ tiểu nhân càn rỡ, chẳng lẽ không để người tốt một con đường sống?



Nói xong, Trần Đông hung tợn trừng mắt nhìn Quách Kinh.



Trong lòng Quách Kinh thầm kêu khổ định mở miệng, lại nghe Ngọc Doãn cười nói:



- Đại Lang cao thượng, Tiểu Ất xin nhận. Tuy nhiên một chút tiền bạc đó không đảm đương nổi việc lớn. Ba trăm quan không là gì cả, Yến Nô sẽ mang ra trả nợ cho Quách Thiếu Tam.



Lần này không chỉ có Quách Kinh giật mình, Trần Đông và Lý Dật Phong cũng giật mình theo.



Quách Kinh một tay hãm hại Ngọc Doãn, đương nhiên biết tình trạng của Ngọc Doãn.



Mà Trần Đông và Lý Dật Phong cũng chỉ hôm qua mới nghe người ta bàn tàn về chuyện La Đức, cảm thấy vô cùng kính nể đối với tinh thần trượng nghĩa của Ngọc Doãn, cho nên Lý Dật Phong mới có thể mang một trăm quan đến muốn giúp đỡ Ngọc Doãn một chút, nào ngờ Ngọc Doãn đã có thể tự mình giải quyết được!



Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.



Tiểu Ất này quả nhiên là người có bản lĩnh...