Tống Thì Hành

Chương 77 : Hương yến (Hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Quách Kinh dừng bước quay đầu lại căm hận nhìn Ngọc Doãn, cố nở nụ cười trên mặt, nói:



- Tiểu Ất ca có gì chỉ bảo sao?



Bộ dạng rắm thối kia khiến Yến Nô không kìm nổi bật cười khúc khích ra thành tiếng.



Ngọc Doãn cười cười, quay sang nói với Tống Áp Ti:



- Tống Áp Ti, tiểu nhân còn có một lời, không biết Tống Áp Ti có chỉ giáo không?



- A, không dám chỉ giáo, nhưng Tiểu Ất có gì cứ nói.



Lúc này Tống Áp Ti lại vô cùng khách khí với Ngọc Doãn, nào còn chút kiêu căng lúc trước?



Thấy bộ dạng Ngọc Doãn như vậy cũng đã biết không phải chỉ là một người buôn bán thịt đơn thuần, không nói người chống lưng phía sau, chỉ riêng hai Thái Học Sinh đứng bên là biết năng lực của Ngọc Doãn rồi. Người như thế, tốt nhất là đừng trêu chọc vào, cũng trêu chọc không nổi.



Ngọc Doãn chắp tay nói:



- Xin hỏi Tống Áp Ti, tự tiện xông vào nhà dân, phá vỡ cánh cửa, là tội gì?



- A, việc này...



Tống Áp Ti há hốc mồm, không biết nên trả lời như nào.



Lén liếc nhìn Quách Kinh một cái, Tống Áp Ti thầm chửi: “Thằng khốn này, vừa rồi gõ cửa có phải tốt không, lại còn làm hỏng cửa nữa? Nay người ta lại truy cứu, bảo ta phải trả lời sao đây? Vậy thì ta sợ là không bảo vệ gì được ngươi rồi.”



- Ngọc Tiểu Ất, đừng có khinh người quá đáng.



Quách Kinh mặt đỏ bừng, chửi ầm lên.



Ngọc Doãn thì cười cười, bình tĩnh nói:



- Quách Thiếu Tam, chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi chạy tới nhà của ta, đá nát cửa nhà chính của ta, hay là ta mời ngươi phá nát? Hiện tại ngươi lại phủi mông bỏ đi, thể diện của ta sao cứu vãn được đây. Cũng không phải là ta khinh người quá đáng, mà là ngươi quá mức ngang ngược càn rỡ, quá khinh người.



Nếu dựa theo hình luật, phải đeo gông ba ngày, đánh ba mươi uy bổng.



Trần Đông đứng bên đột nhiên mở miệng khiến Quách Kinh hoảng sợ.



Trần Đông là Thái Học Sinh, đương nhiên hiểu rõ nội dung của luật pháp Đại Tống.



Người đàn ông trung niên gật đầu nói:



- Đúng vậy, tự tiện xông vào nhà dân, đeo gông ba ngày, đánh ba mươi trượng là hợp tình hợp lý.



- Khoan đã!



Quách Kinh hô to một tiếng:



- Ai nói ta tự tiện xông vào nhà dân? Ta chỉ hơi dùng sức một tí, cửa chính là Tiểu Ất hỏng rồi, ta bằng lòng bồi thường cửa chính đó của ngươi.Tiểu Ất, giết người cũng phải ...ngươi xem coi thế nào?


Chỉ có điều chuyện như này y cũng không tiện hỏi, đành phải đẩy Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất, trước tiên hãy giải quyết sự việc ở đây đã rồi hãy nói sau.



- A, đúng thế.



Ngọc Doãn bừng tỉnh, thấy Quách Kinh vẫn hôn mê bất tỉnh, liền nói với mấy tên lưu manh:



- Còn không mau đưa Tam ca trở về? Chẳng lẽ còn để ta tìm người khám và chữa bệnh cho sao?



Mấy tên lưu mạnh vốn đã sợ Ngọc Doãn, nghe Ngọc Doãn mở miệng, không dám nói thêm nữa lập tức khiêng Quách Kinh đi.



Về phần vị Tống Áp Ti kia sau khi Yến Anh ở đây thì câm như hến, nào dám lên tiếng.



Giờ thì Yến Anh đi rồi, Quách Kinh thì hôn mê bất tỉnh, mà trách nhiệm của Tống Áp Ti cũng coi như đã hết, liền lặng lẽ âm thầm định rời khỏi.



- Tống Áp Ti!



Ngọc Doãn đột nhiên gọi y.



- A, Tiểu Ất có gì chỉ bảo?



Lúc này Tống Áp Ti không còn dám bày ra dáng vẻ kiêu căng nữa mà vô cùng khiên tốn.



Ngọc Doãn cầm một thỏi bạc nhét vào tay Tống Âp Ti:



- Hôm nay làm phiền Tống Áp Ti đi một chuyến, thật sự là khổ cực. Một chút tấm lòng, mong Tống Áp Ti đừng từ chối. Ngày sau Tiểu Ất sẽ còn phải qua lại bên Tống Áp Ti, mong được chiếu cố.



Tống Áp Ti ngẩn ra!



Còn Yến Nô đứng bên cạnh thì kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn.



Nàng vẫn cho rằng Tiểu Ất ca vốn là một người không hiểu đối nhân xử thế, nhưng nhìn cách làm việc hôm nay của hắn, chính xác là vô cùng khéo léo.



- Việc này...



- Sao vậy, hay là Tống Áp Ti khinh thường Tiểu Ất chỉ là một người bán thịt hay sao?



Trong lòng Tống Áp Ti lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, vội cười nói:



- Tiểu Ất sao nói vậy, Tống mỗ đã nghe Tiểu Ất là người trượng nghĩa khinh tài, là một hảo hán hào phóng ngay thẳng. Nay vốn không nguyện đến nhưng chức trách phải làm, kính xin Tiểu Ất đừng trách tội.



Vừa nói chuyện, tay y lật lên, cất thỏi bạc vào trong tay áo.



Trên mặt đã hồng hào hơn, liên tục khách sáo với Ngọc Doãn, sau đó mới cáo từ rời đi.



Trần Đông cười ha hả tiến lên, sau khi đánh giá Ngọc Doãn một lượt, đột ngột giơ ngón cái lên:



- Tiểu Ất thật sự là chân nhân bất lộ tướng!