Tống Y

Chương 100 : Lý luận không thể tưởng tượng nổi

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ôi chao! Nhiều người như vậy ư?"



Anh Tử nói: "buổi sáng hôm nay Ngô Thông còn nói, may mà tiên sinh có thần kỹ giải phẫu chữa thương của Hoa Đà, mới có thể chữa trị cho Tĩnh Từ trụ trì. Nếu không, những người này mà nổi giận thì không thể không đem hiệu thuốc của chúng ta hủy đi. Cho dù không đập phá cũng phải ở lại ăn uống cho chúng ta nghèo đói mới thôi".



"Ha ha". Đỗ Văn Hạo cười nói: "Các người bảo người ta là người xuất gia mà có thể đập phá ư!"



"Không phải là người xuất gia, đại bộ phận đi tới đều là tại gia cư sĩ, có đủ loại người, trong đó không thiếu những người có tướng mạo dữ tợn, cho nên Ngô Thông mới nói đùa như vậy.



"Không sợ!" Đỗ Văn Hạo sờ cái đầu của tiểu hổ, nói: "Tiểu Khả của chúng ta đã trưởng thành, răng nanh cũng đã mọc ra, ai dám gây sự với chúng ta, Tiểu Khả cắn hắn! Đúng không nào?"



Dường như tiểu hổ nghe và hiểu, ngửa đầu lên "Ngao! Ngao!" hai tiếng. Chỉ tiếc tiếng hổ gầm này khí lực không đủ, hoàn toàn không có cảm giác uy chấn sơn lâm mà giống như một tiểu miu miu đang nghêu ngao ca hát.



Nghe vậy Đỗ Văn Hạo có chút nhụt chí, đưa tay sờ sờ cái răng nanh nhỏ của nó: "Ngươi không cho Tiểu Khả ăn thịt hay sao vậy?"



"Cho ăn mà, mấy ngày trước ta nhìn thấy răng nó dài ra liền đưa canh thịt vụn cho nó ăn, nhưng mà tiểu gia hỏa này chỉ ngửi ngửi, cũng không chạm đến, tiếp theo liền chui vào ổ chó bú sữa. Ta lại làm thịt bò cho nó, nhưng nó ngậm miệng ngoe nguẩy cái đầu nhỏ không ăn giống như là độc dược. Quả thật không có biện pháp".



"Tại sao lại như vậy?" Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói.



"Như vậy đó. Ta trước tiên giúp ngài rửa mặt. Chờ một lúc ta đi tìm khối thịt đưa đến. Để xem nó có ăn không".



"Để ta tự mình rửa, ngươi đi tìm thịt đi. Ta cho nó ăn".


Cung Minh với Tiền Bất Thu đều cho rằng trúng phong là do ngoại phong, là do tầng bảo vệ bên ngoài không vững chắc làm cho phong tà xâm nhập vào mạch lạc, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói tới loại đờm hỏa làm cho trúng phong mà Đỗ Văn Hạo vừa trình bày. Những kiến thức này cùng sở học của họ hoàn toàn khác biệt. Nhưng mà, Đỗ Văn Hạo liên tục thành công phẫu thuật chữa thương hai ca bệnh , làm cho bọn họ không thể không quan tâm tới quan điểm của Đỗ Văn Hạo.



Cung Minh hỏi: "Lão hủ đối với những lời Đỗ đại phu có chút khó hiểu, xin thỉnh giáo, đờm hỏa này gây ra trúng phong như thế nào?"



"Theo trường hợp của sư thái mà nói, ta đã hỏi sư thái thì thấy: về phương diện ẩm thực không tốt, thích đồ ngọt, nội thương tỳ vị, ẩm ướt tích lại mà sinh nhiệt, làm cho can dương tự động kháng lại, dương hóa thành nội phong, dẫn động tâm hỏa, cùng với đờm hỏa cùng tấn công làm kinh lạc trong não bị tổn thương, kinh lạc vỡ làm huyết tràn ra. Dẫn tới não thần không có dinh dưỡng, tới mức não khiếu không thông, bất tỉnh nhân sự, phong đờm dồn ứ làm mạch lạc ngưng trệ, đến mức mặt co quắp, khóe miệng méo xệch, phong tà cùng đờm nhiệt ở cạnh kinh mạch, khí huyết tắc trở. Tứ chi cùng thân thể mất dinh dưỡng, thân thể phía bên phải không thể động, phong hỏa kháng càng mạnh, dương thịnh thì sinh liệt, đột ngột bộc phát nhiệt mãnh liệt".



Cung Minh liếc mắt nhìn Tiền Bất Thu một cái, nghi hoặc nói: "Đỗ đại phu lời ngài cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà... ha ha, thật quá sức tưởng tượng. Xưa nay trong y điển đều nói là mạch lạc trống rỗng, phong thừa cơ mà xâm nhập dẫn tới trúng phong, chưa từng nghe qua...".



Tiền Bất Thu nói chen vào: "Sư phụ ta đã từng nói, nói ngoài miệng, cho dù nghe rất đúng nhưng mà chưa chắc có thể chữa trị cho người bệnh. Hay là chúng ta không nên tranh luận nữa, để cho sư phụ kê phương chữa trị , xem có tác dụng hay không. Nếu là hữu hiệu, sau này trị trúng phong, chúng ta có nhiều hơn một phương thuốc".



Cung Minh gật đầu, hai người sử dụng thuốc không phương nào có thể ngăn cơn sóng dữ, ngược lại bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, chỉ có thể lui lại nhường cho người có tài.



Tối hôm qua cả một đêm Đỗ Văn Hạo đã cân nhắc chỉnh lý bệnh án này, trong đầu đã phải lần ra tất cả tri thức đã học qua về trúng phong. Chuyện đã tới trước mắt nhưng vẫn hoàn toàn mờ mịt, suy nghĩ một lúc, âm thầm cắn răng một cái, chắp tay nói: "Phương pháp này của ta chưa chắc có thể thành công, nói trước một chút để hai vị nghe, cùng nhau tham khảo, nếu không được, chúng ta lại đổi cách khác".



Tiền Bất Thu cười khổ: "Sư thái bệnh tình phát triển nhanh chóng chỉ sợ không còn nhiều thời gian cho chúng ta từ từ điều chỉnh phương thuốc đâu".



"Đúng vậy, ngày hôm nay chỉ có thể tuân theo mệnh trời, trước tiên nghe qua đơn thuốc của Đỗ tiên sinh, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, tìm một phương thuốc chính xác, toàn lực cứu chữa".



Đỗ Văn Hạo trầm ngâm chốc lát, âm thầm cắn răng, nói: "Dùng tam thất phấn cầm máu trừ ứ, tam thất phấn trị liệu trúng phong, bất kể là xuất huyết, hay là tắc động mạch não làm cho ứ trở, đều có thể trị. Mặt khác sử dụng an cung ngư hoàng hoàn cùng chí bảo đan thanh nhiệt trừ tà, thông suốt tinh thần, ba canh giờ sử dụng một lần, luân phiên sử dụng, trước tiên phải cầm máu, làm tỉnh thần trí, lui nhiệt, lại vừa chuyển nguy thành an".



(1) Hoạt đầu: Giảo hoạt, dối trá.