Tống Y

Chương 12 : Co rút gân cổ

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Đi tới Ngũ Vị Đường, nhị nãi nãi được cẩn thận đưa tới một căn phòng trên lầu . Cùng lúc đó, nhóm người bộ khoái đi tìm thuốc dẫn cũng đã về tới nơi trong trạng thái mồ hôi đầm đìa, ngựa và người đều thở dốc. Bọn họ mang về được một bó tiểu tùng, nói rằng lấy được ở một ngôi chùa ngoài thành. Chính các hòa thượng tại chùa này cách đây ba năm đã gieo trồng những cây tiểu tùng này và bọn họ hoàn toàn có thể làm chứng.



Đỗ Văn Hạo tự mình tháo bó tùng xuống xem xét cẩn thận, liền đó có một nha hoàn mang tới một thùng gỗ to đựng nước giếng tinh khiết. Văn Hạo lấy một cái chậu đồng đem bỏ các nhánh cây tùng vào đó rồi cho vào thùng nước, phía trước đã có một hương án trên có thắp ba cây nhang thơm.



Khi nhang tàn, Tuyết Phi Nhi cùng Lâm Thanh Đại đem chén thuốc nấu ở Ngũ Vị Đường tới, đưa lên trên lầu.



Đỗ Văn Hạo đem một chút thuốc dẫn bằng tiểu tùng và nước giếng cho vào chén thuốc, chờ cho chén thuốc nguội đi liền dùng quán hồ đổ thuốc vào miệng của nhị nãi nãi.



Phải nói đây chính là chén thuốc quyết định, việc chữa trị có hiệu quả hay không, tất cả phụ thuộc vào chén thuốc này.



Sau khi phục thuốc, Ngọc nhi nhắm mắt lại, bộ ngực không ngừng phập phồng, hô hấp trở nên gấp gáp, toàn thân vẫn rất nóng như trước. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, ai cũng tỏ ra sốt ruột không thôi.



Đỗ Văn Hạo thực không muốn ở đây chờ đợi như vậy, liền nói với Tuyết Phi Nhi: “Ta quay lại tọa đường xem thuốc, cô ở tại chỗ này trông chừng nhị nãi nãi, nếu có gì bất thường phải báo ngay cho ta. Đơn thuốc lúc trước ta đưa để dùng hàng ngày, ban ngày dùng bốn lần, buổi tối hai lần, mỗi lần một chén lớn, thời gian uống thuốc phải cố định”.



Thần y Tiễn Bất Thu vẫn theo tới đây, lạnh lùng xem Đỗ Văn Hạo dùng thuốc cứu người, giờ nghe được lời này liền cười nhạt: “Một ngày sáu lần? Liều thuốc quá lớn, thân thể xương cốt của nãi nãi liệu có thể chịu được?”



Y học cổ truyền Trung Hoa từ trước đều là một ngày phục hai lần, sớm muộn mỗi lần đều một chén, đối với những vị thuốc dược lực mạnh còn phải chia ra uống nhiều lần, mỗi lần chỉ một chút. Còn Đỗ Văn Hạo lại cho phục thuốc ngày sáu lần, mỗi lần một chén lớn, thật đúng là chưa từng nghe nói qua.



Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Ta dùng thuốc như thế nào tưởng Tiễn thần y không nhất thiết phải quan tâm”.



“Ta chỉ là lo lắng nhị nãi nãi thân thể lá ngọc cành vàng không thể để cho ngươi tùy tiện mà làm hư! Từ cổ chí kim chưa từng thấy ai dùng thuốc như vậy! Phục thuốc vậy cũng không phải là y lý!”



Nghe lời này, Bàng Huyền úy cũng lộ vẻ lo lắng.



Đỗ Văn Hạo vẫn cười nhạt: “Có đúng không? Vậy xin cả gan hỏi thần y một câu, ngài đã thông hiểu y lý như vậy, sao không chữa trị luôn cho nãi nãi đi?”




Đúng lúc này, một trung niên mặc trường bào, cổ lệch ra, nửa mặt co quắp biến dạng, mồm không ngớt rên rỉ, tiến vào quầy, chìa ra một đơn thuốc: “Tiểu nhị, có hai vị ngưu hoàng cùng tê sừng này hay không?”



Ngô Thông đáp nhanh: “Có”.



“Chiếu theo đơn này lấy đúng liều lượng hai vị đó cho ta”.



“Vâng! Có ngay!”



Ngô Thông bắt đầu bốc thuốc trong khi trung niên nọ lấy tay che cổ, miệng không ngừng kêu ôi chao.



Ngô Thông bốc thuốc xong một bên, vừa gói vừa hỏi: “Khách quan, cổ ngài sao vậy?”



“Đại phu của Tể Thế Đường nói là nhiệt chứng, đàm nhiệt hội âm, rút gân cổ”.



“Tể Thế Đường đại phu nói vậy sao? Vị nào vậy? Có phải Tiễn thần y?”



“Không phải, thần y lão nhân gia phải hộ tống Bàng Huyền úy nhị nãi nãi đi phủ thành, không có ở đó, đại đồ đệ của người là Diêm Diệu Thủ tạm thời tọa đường thay”.



“Tiễn Bất Thu là thần y, xem chừng rất nổi tiếng, bất quá mấy người đồ đệ kia so vậy còn kém xa, bọn họ nói vậy nhưng chưa hẳn đã chuẩn, người này bị thật không đúng lúc mà”.



Trung niên nhân chìa hẳn cái cổ lệch của mình ra nói: “Cũng không phải vậy mà, mẹ nó chứ, người xui xẻo uống nước lạnh còn mắc răng, còn có nói không đúng dịp này nọ gì, họ vừa mới cấp đơn thuốc cho ta nhưng dược phô lại vừa khéo mới bán hết hai vị thuốc này. Bọn họ Tể Thế Đường không phải ở ngay phía trước sao, ta vừa vặn đi ngang qua Ngũ Vị Đường các ngươi, vào hỏi thử đã có ngay thuốc, vậy cũng nói là xui xẻo sao… Ôi chao!”



“Đau đến vậy sao? Có muốn hay không ta xoa bóp cho ngài? Nghệ thuật xoa bóp ở Ngũ Vị Đường chúng ta là đệ nhất đó”.