Tống Y

Chương 140 : Tin thắng trận

Ngày đăng: 19:18 18/04/20


Phùng thị thấy chửi mắng đối phương không ăn thua gì nên nàng ta chỉ kêu lên: “Ngươi nói con ta sắp chết? Ta nói cho ngươi biết mấy ngày trước nó uống hết thuốc, ta không có tiền để mua tiếp mà nó có sao đâu. Mọi người đều thấy các ngươi khi dễ con ta, đẩy nó ngã trên phố, lại còn kê đơn làm hại nó. Nếu con ta xảy ra chuyện gì, đó là do Phù Vân đường các ngươi hại nó!”



Phùng thị hùng hổ dìu A Đại ra ngoài, đi ra đến cửa, đột nhiên nàng ta nghĩ ra điều gì đó, quay người chạy lại cầm lấy hai thang thuốc ở trên quầy và lớn tiếng hỏi hộ vệ tiểu nhị: “Có phải thuốc này là thuốc lúc trước các ngươi sắc cho A Đại uống không?”



Hộ vệ tiểu nhị Thành Kim trừng mắt nhìn nàng ta. Nếu bình thường thì chắc sẽ có chuyện xảy ra, nhưng bây giờ bọn họ đang ẩn cư, tránh mọi sự chú ý của người khác nên hắn nuốt giận trả lời: “Đúng!”



Một tay Phùng thị cầm gói thuốc ở trên quầy bỏ vào trong người, tiện tay nàng ta cũng cầm luôn đơn thuốc bỏ vào trong người: “Hay lắm, cái này là bằng chứng. Trước lúc con ta uống thuốc của các ngươi không việc gì. Giờ nếu nó xảy ra chuyện gì thì cái này chắc chắn sẽ là bằng chứng các ngươi hạ độc thủ nó. Ta sẽ không để các ngươi yên”.



Khi Phùng thị dìu A Đại đi ngang qua chỗ Bàng Vũ Cầm, A Đại cúi đầu nói với Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm: “Đa tạ tiên sinh, đa tạ phu nhân! Xin thứ lỗi cho mẫu thân cháu…”



Nghe vậy Phùng thị hung hăng kéo A Đại đi nhanh ra cửa.



Đỗ Văn Hạo do dự một lát rồi gọi: “Chờ chút!”



Phùng thị hung dữ quay người trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”



‘Đưa gói thuốc cho ta……”.



Phùng thị khép chặt tà áo, hay tay ôm trước ngực, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói gì? Đưa cho ngươi? Ha ha, muốn đoạt vật ở trong tay lão nương ư? Trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!”



“Ta muốn nói cho ngươi biết cách dùng thuốc! Thuốc này rất đặc biệt. Không thể sắc uống giống như các đơn thuốc khác. Trong thuốc này có Phụ tử, rất độc. Trước khi sắc thuốc phải thêm gừng khô và cam thảo…….” Nói đến đây Đỗ Văn Hạo ngừng lại, sau đó hắn hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Thôi bỏ đi, tại sao ta phải hướng dẫn ngươi cách sắc thuốc? Hoặc ngươi cầm thuốc đến đây chúng ta sẽ sắc hộ ngươi, hoặc ngươi vứt nó đi. Tuyệt đối không được tự mình sắc thuốc. Phụ tử rất độc, các ngươi không biết cách sắc thuốc, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Khi đó ta sẽ không chịu trách nhiệm!”




“Thật hả? Tốt rồi, may mắn mẫu thân đã cầm thêm hai thang thuốc nữa, lại cả đơn thuốc. Nếu bệnh con tiến triển tốt thì sẽ sắc uống hết, khi nào hết mẫu thân sẽ mang đơn đi mua nữa.”



“Mẫu thân, do con tự mình trượt ngã. Cái áo bông này là của họ mặc cho con. Con không biết đã cởi áo của mình vứt đi đâu!”



“Con thật là! Cái đó mẫu thân biết!”



A Đại đứng lại, nó tức giận nói: “Mẫu thân biết sao lại còn đòi bạc của họ?”



“Con đúng là! Nếu mẫu thân không đòi tiền của bọn họ, mẫu tử chúng ta sẽ không sống qua mùa đông giá rét này. Hơn nữa bệnh con nặng như thế. Lần trước Linh y kê đơn con uống cũng không đỡ, lại còn phát điên. Mẫu thân rất lo lắng, không biết phải làm gì nữa. Mẫu thân làm vậy cũng vì không còn cách nào khác, mẫu thân lấy tiền của bọn họ để tìm một đại phu giỏi chữa khỏi bệnh cho con. Con là tất cả của mẫu thân. Phụ thân con mất sớm. Con là người duy nhất mẫu thân có thể nương tựa. Mẫu thân không thể để con xảy ra điều gì được”.



“Đại phu đó sắc thuốc cho con uống, người có ý tốt giúp con. Người tốt với con như vậy mà mẫu thân lại đòi tiền của người ta. Con… con còn mặt mũi nào nhìn người nữa đây?”



“Ai da! Họ là người giầu có, chút bạc với họ không là gì cả, nhưng đối với hai mẹ con chúng ta thì lại là cả một gia tài lớn. Con càng ngày càng lớn, cũng sắp tới lúc phải tìm cho con một người vợ. Số bạc này……”.



A Đại giậm chân nói: “Mẫu thân! Tục ngữ có câu: Nghèo cho sạch, rách cho thơm. Mẫu thân lấy oán báo ân, đòi bạc của ân nhân. Mẫu thân có thể làm chuyện đó nhưng con thì không còn mặt mũi nào nữa!”



“Con… Con đúng là! Con không thông cảm với mẫu thân, nói đỡ cho mẫu thân lại còn trách mắng mẫu thân! Ông trời ơi……., sao số tôi lại khổ thế này …., ô, ô, ô…”.



Phùng thị lại sử dụng tuyệt chiêu khóc lóc này. Nhưng A Đại không bị mắc lừa, nó tức giận giậm chân, vùng vằng thoát ra khỏi tay Phùng thị, bước lên trước ba bước. Phùng thị không dám để A Đại đi một mình, nàng ta vừa khóc vừa chạy lên đưa tay đỡ A Đại. A Đại gỡ tay Phùng thị ra rồi nó tự mình bước đi về nhà.