Tống Y

Chương 156 : Rút củi dưới đáy nồi

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy rất nhiều người đang đi tới, dẫn đầu là quản gia của Chiêm phủ, phía sau đương nhiên là lại bộ khảo công tư Chiêm Đề, lão phụ ở bên cạnh là mẫu thân của Chiêm Đề, nữ tử trẻ tuổi đang đỡ bà chính là thê tử Bàng Vũ Cầm của Đỗ Văn Hạo, đi sau họ là mấy tùy tòng.



Chức quan của Chiêm Đề tuy không lớn, nhưng lại có thực quyền, mà Cao tướng quân là chủ quân hậu cần của quân Tây chinh, giao du rộng rãi, tự nhiên cũng nhận ra nhân vật nắm thực quyền này. Chức quan của hắn tuy lớn hơn Chiêm Đề, nhưng Tống triều trọng văn khi võ, địa vị của võ tướng khá thấp cho nên hắn vẫn rất khách khí chắp tay chào hỏi: "Chiêm đại nhân, ngài tới rồi à?"



"Cao tướng quân!" Chiêm Đề cũng chắp tay nói: "Ta tới là tìm Đỗ đại phu để cảm tạ ơn cứu mẹ! "



Bàng Vũ Cầm để Bàng mẫu cho nha hoàn đỡ, tự mình bước tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Phu quân, ta mời lão phu nhân bọn họ tới rồi!" Rồi quay người nói với Chiêm mẫu: "Nãi nãi, vị này chính là tướng công nhà ta!"



Chiêm mẫu vội vàng bước tới, run rẩy vái một lễ: "Lão thân bái tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!"



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Lão phu nhân khách khí rồi, trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc mà!"



Chiêm mẫu nghe ra giọng nói của Đỗ Văn Hạo, vui mừng gật đầu liên tục, quay đầu nói với Chiêm Đề: "Không sai, vị này chính là dị nhân thần y đã cứu mạng ta!"



Chiêm Đề vội tiến lên trước, hành một lễ thật sâu: "Chiêm Đề bái tạ ơn cứu mẹ của Đỗ tiên sinh! Vốn cho rằng Đỗ tiên sinh đã qua đời, thì ra chỉ là lời đồn, thật là đáng mừng đáng mừng!"



"Ha ha!" Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn Cao tướng quân nói: "Ta ẩn cư ở kinh thành cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, hiện tại ta không muốn ẩn cư nữa, sau này còn có nhiều chuyện phải phiền tới Chiêm đại nhân rồi”.



Chiêm Đề gật đầu liên tục: "Không dám không dám, phàm là lệnh của tiên sinh thì ta sẽ tận sức mà làm theo. Đúng rồi, nhạc trượng Bàng Cảnh Huy Bàng đại nhân của Đỗ tiên sinh và Đổng Đạt huyện Trang tri huyện trong công cuộc phòng ngừa lệ dịch có công rất lớn. Lại bộ hôm trước đã hạ lệnh điều hai người tới kinh thành làm quan. Bàng đại nhân được bổ nhiệm làm Thôi quan của phủ Khai Phong, Trang tri huyện thì làm Thiếu doãn của phủ Khai Phong."



Thôi quan và Thiếu doãn của phủ Khai Phong đều là hàm lục phẩm, mà huyện úy và tri huyện ở Bắc Tống chỉ là bát phẩm. Như vậy là được tăng liền mấy cấp.




Mọi người cười rộ.



Lúc này, cửa phòng khách đang đóng kín đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt rồi được mở ra, một cái đầu nhỏ đầy lông lá thò vào, trên trán có một chữ "Vương" rực rỡ uy mãnh, đôi mắt tròn xoe đen bóng, chính là một con hổ nhỏ.



Tiền Bất Thu và Diêu Diệu Thủ đều giật nảy mình, may mà con hổ con này quả thực rất nhỏ, chỉ to bằng một con chó nhơ nhỡ.



Hổ con nhìn trái nhìn phải, rồi vù một cái chạy tới cạnh chân Anh Tử.



"Tiểu Khả, mày sao lại chạy tới đây?" Anh Tử cúi người xuống, vô cùng thân thiết bế hổ con vào lòng.



Chú hổ con này chính là con hổ tên là "Tiểu Khả" mà Đỗ Văn Hạo nuôi.



Diêm Diệu Thủ nói: "Sư tổ, đây là hổ con mà người nuôi à?"



"Ừ, lần trước lên núi hái thuốc, phát hiện có một con hổ cái bị kẹp chết, chỉ còn lại chú hổ con này đang thở thoi thóp, ta liền bế về, khi nào nó lớn một chút sẽ đưa lại lên núi".



Tiền Bất Thu gật đầu nói: "Dưỡng hổ vi hoạn, đợi lớn một chút rồi thả về núi là tốt nhất".



Chú hổ con dường như hiểu lời bọn họ nói, ra sức dụi cái đầu đầy lông vào lòng Anh Tử, bộ dạng rất sợ hãi.