Tống Y

Chương 159 : Quái bệnh không có mạch

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Diêm Diệu Thủ phe phẩy quạt nói với Mị Nhi: “Ngươi là gái lầu xanh, nam nhân quỳ gối, bám váy ngươi, vung tiền như rác vì ngươi. Ngươi giống như con gà mái mặc váy, biết trang điểm, hàng đêm động phòng thay đổi tân lang. Ngươi đã đón tiếp không biết bao nhiêu nam nhân, bao nhiêu lệ tương tư đã đổ vì ngươi. Ngươi đã nếm trải tư vị nam nhân biết bao lần, sao lại bảo là mệnh khổ? Ta thấy ngươi mệnh tốt, rất tốt. Không biết kiếp trước ngươi tu hành thế nào. Tích bao nhiêu âm đức, đã tụng bao nhiêu kinh, gõ bao nhiêu mõ mới có được phúc phận kiếp này, đón nhận hàng ngàn, hàng vạn ơn mưa móc của nam nhân. Ha ha ha”.



Cho tới bây giờ Mị Nhi bị người đời nhục mạ là chuyện thường. Nếu người bên ngoài chê cười, Mị Nhi không mỉa mai đáp trả nàng cũng thấy bình thường. Nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác, muội tử kết nghĩa và đồ tôn của Đỗ Văn Hạo miệt thị nàng. Hai người này giống như đại diện cho thái độ của Đỗ Văn Hạo nên Mị Nhi cảm thấy chua xót, nước mắt tuôn rơi. Nàng vung tay áo đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa.



Bàng Vũ Cầm vội tiến lên nói: “Cô nương, xin đợi chút!” Nói xong nàng quay đầu trợn mắt nhìn Diêm Diệu Thủ: “Ngươi ăn nói cái gì vậy? Những lời này ngươi đến thanh lâu mà nói. Mị Nhi cô nương đến cầu y, là một người bệnh. Sư phụ ngươi không dạy ngươi y đức à?”



Diêm Diệu Thủ cuống cuồng sợ hãi, hắn thu quạt lại rồi chắp tay, cúi dạp xuống thi lễ: “Tổ sư nương. Đồ nhi biết tội rồi!”.



Bàng Vũ Cầm hừ một tiếng rồi nàng quay đầu nói với Mị Nhi: “Cô nương, thật sự xin lỗi. Bọn họ ăn nói không đúng. Cô nương đừng để ý”.



“Cám ơn tấu tử!” Mị Nhi rơi lệ nói. Nàng liếc mắt nhìn Tuyết Phi Nhi, cắn răng quay lại ghế ngồi: “Tỷ tỷ cư xử thất lễ. Mời muội muội tiếp tục xem bệnh cho tỷ tỷ”.



Tuyết Phi Nhi thấy Mị Nhi nói vậy, nàng cũng thấy hơi quá nên nàng nín cười, khẽ ho nhẹ. Nàng hỏi Mị Nhi: “Cô nương thấy trong người như thế nào?”



“Ngực đập nhanh, mạnh, khó thở. Tay, chân không có lực, thường xuyên tê dại, nhất là tay trái và chân trái”.



“Có ho không?”



“Không”.



Tuyết Phi Nhi đã có kinh nghiêm chữa trị chứng phong hàn, nhưng Mị Nhi lại không có dấu hiệu gì của bệnh cảm phong hàn, ngay cả một triệu chứng nhỏ cũng không có. Nàng không biết kết luận là bệnh gì, nhưng nàng không muốn thừa nhận mình không chẩn đoán được. Nàng trầm tư suy nghĩ một lát rồi quay sang gật đầu ra hiệu với Bàng Vũ Cầm nhưng thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vũ Cầm nàng đành phải hỏi: “Trước kia thì sao? Trước kia ngươi có thấy bị làm sao không?”



“Trong năm nay, các ngón tay thường có cảm giác lạnh, tay, chân đổ mồ hôi. Thường xuyên có triệu chứng chóng mặt, hoa mắt. Đầu lại đau nữa”.



Đau đầu? Rốt cục Tuyết Phi Nhi đã nắm được một triệu chứng để tìm ra chứng bệnh: “Đau đầu! Chứng bệnh này rất dễ chữa trị! Đau đầu thống. Thiên thu tán chuyên trị chứng bệnh đau đầu kéo dài. Được rồi để ta kê đơn cho cô nương”.



“Nhưng muội tử vẫn chưa bắt mạch cho ta”



“Bắt mạch? Đúng, đúng. Bắt mạch!” Tuyết Phi Nhi cảm thấy lúng túng. Nàng giống như đứa hài tử quên làm bài bị ông đồ bắt được. Nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói: “Bắt mạch gì? Ngươi không tự kéo tay áo lên ta làm sao bắt mạch cho ngươi được?”
Mị Nhi giật mình, nàng đột nhiên nhớ tới cái gọi là phương thuốc dân gian trị bệnh nặng. Không phải tất cả linh y là lừa gạt. Ban đầu Đỗ tiên sinh cũng là linh y. Không chừng linh y đang ngồi đây cũng có bản lãnh như Đỗ tiên sinh. Biết đâu ông ta có thể chữa được quái bệnh của nàng.



Mị Nhị vội kêu dừng kiệu, nàng bước xuống đi tới chỗ người linh y.



Linh y đã ngồi đây rất lâu mà không có ai đến xem bệnh, ông ta đang ngủ gà ngủ gật, chợt thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp, hai tay ôm ngực, dáng vẻ lo lắng liền đoán nàng ta đến cầu y, hơn nữa chứng bệnh có thể liên quan đến đau ngực. Ông ta vội đứng dậy nói: “Cô nương, xem bệnh à?”



“Ừ” Mị Nhị gật đầu.



Linh y nhìn đánh giá Mị Nhi một chút rồi ông ta trầm giọng nói: “Cô nương, không phải lão hủ dọa cô nương. Chứng bệnh đau ngực của cô nương không nhẹ đâu”.



Thân thể mềm mại của Mị Nhi khẽ run lên: “Sao tiên sinh lại biết bệnh đau ngực của ta nặng?”



“Ha, ha, lão hủ ta là người thường, nhưng ai có bệnh gì đều nhận ra ngay” Linh y làm ra vẻ nghiêm trọng: “Bệnh của cô nương vẫn có thể chữa trị được. Nếu để cho lão hủ chẩn trị, lão hủ đảm bảo sẽ chữa khỏi. Nếu cô nương trì hoãn, sớm muộn cũng mất mạng! Cô nương, mời ngồi. Lão hủ xem mạch cho cô nương”.



Mị Nhi nghe linh y nói xong nàng cực kỳ hoảng sợ. Nàng từ từ ngồi xuống trước mặt linh y.



Nàng đặt tay trên gối để bắt mạch.



Lúc này Thư Điệp và Mộng Hàn phát hiện kiệu của Mị Nhi đã dừng lại, cả hai cũng dừng kiệu đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”



“Vị tiên sinh đây vừa nhìn muội đã bảo muội có bệnh. Muội muốn để cho tiên sinh xem bệnh”.



“Này, tiểu muội. Bệnh của muội đúng là rất quái lạ. Loại linh y ven đường này không thể chữa được đâu”.



“Đỗ tiên sinh ban đầu cũng là linh y” Mị Nhi nhìn chòm râu trắng như tuyết của lão nhân, nàng cảm thấy tin tưởng hơn: “Cứ để ông ấy xem bệnh. Nếu ông ấy phán bệnh không đúng. Lúc đó chúng ta không cần ông ấy chữa trị cũng chưa muộn”.



Nhị nữ khẽ thở dài. Cả hai đành ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh.