Tống Y

Chương 164 : Sản hậu trung phong

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Bọn Đỗ Văn Hạo đi tới một ngọn núi nhỏ ở ngoài thành. Trên ngọn núi này có một tòa am nhỏ của các ni cô tên là Thập Lý am. Thông lộ tới am này không có, chỉ có thể đi bộ lên núi mà thôi.



Ba người chạy hồng hộc một hồi tới được cửa am. Chỉ thấy trước mặt là một gian đại điện cũ nát, Mị Nhi đang rơi lệ quỳ trước một lão ni cô trên mặt đầy nếp nhăn, trong tay cầm một con dao nhỏ đang phát lạc cho nàng.



“Chờ một chút!” Đỗ Văn Hạo kêu lên.



Mị Nhi xoay người lại, nhìn thấy Đỗ Văn Hạo nước mắt tuôn rơi: “Ca…”



Đỗ Văn Hạo thở hổn hển mấy hơi cho lại sức rồi nói: “Ngươi chỉ là vì chứng không mạch, tưởng rằng không thể trị được nên mới muốn xuất gia đúng không?”



“Ân…, nếu không trị được, đằng nào cũng chết, muội muốn trước khi chết được bình tâm một chút…”



“Được, vậy để ta chẩn mạch cho ngươi đã, xem nếu thật không thể trị được ta sẽ không ngăn trở ngươi, nếu có thể trị, ngươi theo ta về chữa bệnh, được không?”



Mị Nhi gật đầu, quỳ đứng lên cười nhẹ xin lỗi lão ni cô rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Đỗ Văn Hạo cũng tiến tới ngồi lên một chiếc ghế khác, cầm tay của nàng ngưng thần chẩn mạch.



Một lúc lâu, Đỗ Văn Hạo hỏi: “Lúc trước linh y nọ cho ngươi phương thuốc gì?”



“Ở đây!” Mị Nhi lấy đơn thuốc từ trong lòng ra đưa cho Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo tiếp nhận, nhìn kỹ rồi khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vậy lão linh y kia đã nói những gì?”




Cho nên cổ nhân đối với sản phụ đều yêu cầu nghiêm khắc phải kín gió, phòng sinh tuyệt đối không được có một khe hở nào, ngay cả khe hở ở cửa sổ cũng được che kín hết, cho dù là những ngày nóng nực đến thế nào đi nữa. Điều này không những không hiệu quả, ngược lại còn làm gia tăng nguy cơ nhiễm khuẩn sinh sản khiến cho xác suất bị sản hậu trung phong gia tăng.



Bất quá, Đỗ Văn Hạo biết lý luận của chính mình có liên hệ mật thiết với tri thức y học hiện đại, không thể nói rõ cho Phan phán cục được. Đỗ Văn Hạo đã từng bàn luận rất nhiều về y học với Tiền Bất Thu, hắn biết nếu muốn dựa vào tri thức thời cổ đại này để giải thích thì không có khả năng, chỉ duy nhất một biện pháp là dùng sự thật mới có tác dụng. Chính Đỗ Văn Hạo đã chinh phục Tiền Bất Thu dựa vào nhiều lần trị khỏi bệnh nhân theo phương pháp tiên tiến của hắn.



Chính vì vậy, Đỗ Văn Hạo cũng không biện luận cùng Phan phán quan, chỉ nói: “Phan đại nhân, ta có thể đảm bảo nếu dùng phương pháp tiếp sinh của ta, tỷ lệ sản hậu trung phong có thể được khống chế dưới mười phần trăm!”



“Gì?” Phan phán cục mở to hai mắt nhìn Đỗ Văn Hạo. Hậu sản trung phong tại Tống triều là một căn bệnh rất phổ biến, tỷ lệ sản phụ bị nhiễm bệnh luôn là bảy tám mươi phần trăm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu gây tử vong cho sản phụ. Đỗ Văn Hạo giờ lại nói đương nhiên có thể khống chế ở mức dưới 10% thì làm sao Phan phán cục không thể rơi hai tròng mắt ra được?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Để chứng minh lời ta nói là chính xác, chúng ta có thể kiểm tra đối chứng tại thái y viện. Tuyển chọn ra hai tổ sản phụ, một tổ dựa theo biện pháp tiếp sinh của các ngươi, một tổ còn lại làm theo biện pháp của ta, xem cuối cùng tổ nào có tỷ lệ sản hậu trung phong cao hơn thì có thể biết ngay lời ta nói có chính xác hay không. Như thế nào?”



Giống như đại học y khoa ở thời hiện đại, giảng dạy ở Thái y cục cũng là lý luận đi đôi với thực hành thực tế, cũng có an bài thực tập giáo học. Thực tập này cũng giống như thái học, luật học, võ học đệ tử, ở kinh thành có khu gọi là “An tể phường” dùng để thực tập cứu trị người bệnh trong thành. Đương nhiên, đối tượng thực tập của sản khoa chủ yếu là “An tể phường” sản phụ.



An tể phường chuyên môn chữa trị cho những người nghèo khó, tai hoang, từ khắp nơi trôi giạt tới kinh thành, những người này đa phần không có tiền xem bệnh. Những người bệnh vào đây không chỉ là miễn phí tiền khám bệnh, tiền thuốc mà còn được sắc thuốc miễn phí, được cung cấp chỗ ở tạm, khi khỏi bệnh còn được cấp tiền hồi hương. Trong số những người bệnh này sản phụ đương nhiên không thiếu. Việc chữa trị ở đây do đệ tử Thái y cục đảm nhiệm.



Phan phán cục thấy bộ dáng tự tin của Đỗ Văn Hạo, nhịn không được một cảm giác không yên, nghĩ thầm chẳng lẽ quan điểm này của hắn là thật? Nếu đổi lại đây là lời của người bên ngoài, Phan phán cục đương nhiên cho là ăn nói hàm hồ, khoác lác để gây sự chú ý, căn bản không đáng để ý tới, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này được xưng tụng là am hiểu thần kỹ phẫu phúc chữa thương của Hoa Đà, hơn nữa còn là sư phụ của Thái y thừa Tiền Ất, lại được đích thân Lại bộ khảo công ty lang trung Chiêm Đề tự mình long trọng tiến cử, nói là vị đại phu trẻ tuổi này đã thi triển phẫu phúc liệu thương thuật cứu sống mẫu thân mình. Những điểm này không cho phép bất cứ ai coi thường hắn. Tuy nhiên, muốn Phan phán cục tin tưởng rằng trung phong không phải ngoại cảm phong tà mà là tà độc từ nội thể thì sở học hơn năm mươi năm của hắn không cho phép, vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu được.



Lão nghĩ đi nghĩ lại nếu như tiến hành trắc nghiệm kiểm chứng lời Đỗ Văn Hạo là đúng, có thể hạ thấp tỷ lệ sản phụ bị sản hậu trung phong xuống còn mười phần trăm thôi thì chính là đã tạo phúc cho hàng nghìn hàng vạn dân chúng rồi. Như vậy cũng có thể cấp cho Tiền Bất Thu cùng Chiêm Đề thêm phần mặt mũi, mình cũng không thiệt thòi gì, cứ thử xem sao.



Chính vì vậy, Phan phán cục gật đầu nói: “Được! Vậy cứ theo ý tiên sinh!”