Tống Y

Chương 174 : Vấn chẩn đoán bệnh

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vị đường vừa mở, bệnh nhân đứng đợi ở ngoài cửa liền ùa cả vào đại sảnh, nhưng phát hiện Đỗ đại phu thường ngồi đợi trong đại sảnh giờ lại không thấy đâu, bên trong có treo một tấm bảng, bên trên viết: "Thông báo: Để bảo đảm cấp chứng, trọng chứng và tạp chứng khó chữa có thể được cứu chữa kịp thời cũng như đảm bảo hiệu quả trị liệu, kể từ ngày hôm nay, Đỗ đại phu chỉ khám và chữa cấp chứng cùng với những tạp chứng khó chữa mà tiền đường Diêm đại phu, Hàm đại phu không thể chữa được. Xin mọi người lượng thứ và phối hợp."



Các bệnh nhân có chút thất vọng, thấp giọng nghị luận. Nhưng đối với quyết định này cơ hồ đều nhất trí tỏ ý thông cảm và tán đồng. Bọn họ cũng biết Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu là đồ đệ của Tiền Ất Tiền Bất Thu, người được xưng là thần y của Thái y viện. Luận về y thuật thì không thua kém đại phu tọa đường của bất kỳ dược phô nào trong kinh thành. Chỉ có điều Đỗ Văn Hạo lại thiện trường thần kỹ Hoa Đà, điểm này thật quá chấn động, cho nên mọi người mới chen chúc muốn tìm đại phu tốt nhất để khám bệnh. Kỳ thật bọn họ cũng tin rằng, đại đa số bệnh nhân ở đây hai vị này cũng có thể khám và trị khỏi.



Ngũ Vị đường vốn có tiền đường và hậu đường, hiện tại tiền đường trở thành phòng khám bệnh phổ thông của Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu, còn hậu đường thì thành phòng khám bệnh chuyên môn của Đỗ Văn Hạo.



Mọi người vẫn lần lượt lấy số để xếp hàng khám bệnh. Những bệnh nhân mà lúc trước Đỗ Văn Hạo đã khám giờ tới phục chẩn thì có thể trực tiếp tìm Đỗ Văn Hạo khám bệnh.



Cho nên, thê tử của người trung niên bị điên hôm qua cũng vào thẳng hậu đường để tìm Đỗ Văn Hạo phục chẩn. Phụ nhân kia nói: "Đỗ đại phu, phu quân của ta hôm qua dùng thuốc mà tiên sinh kê xong thì đã đỡ nhiều, ta đặc biệt tới tìm ngài để phục chẩn kê thuốc đây."



"Trượng phu của bà đâu?"



"Ở nhà!"



"Bà sao lại để hắn ở nhà một mình?"



"Không sao đâu, ta nhân lúc ông ấy ngủ say đã khỏa cửa lại rồi, ông ấy không chạy ra ngoài được đâu!"



Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Ta không phải là có ý đó, ta nói là bà sao không dẫn hắn tới đây cho ta phục chẩn? Phục chẩn cũng cần vọng văn vấn thiết (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ)



"Vậy thì để ta quay về dẫn ông ấy tới!"



Phu nhân rời khỏi Ngũ Vị đường về nhà, móc chìa khóa ra mở cửa thì giật nảy mình vì không thấy trượng phu ở đâu.



Phu nhân lo lắng, tìm khắp nơi vẫn không thấy trượng phu, đang muốn mở miệng gọi thì đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra trên nóc nhà, phu nhân ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện nóc nhà thủng một lỗ lớn, bà ta vội vàng lấy thang gỗ rồi trèo lên nóc, thấy trượng phu ngồi trên nóc nhà, đang mỉm cười nhìn trời xanh, bộ dạng rất hưởng thụ.
Thế là căn phòng trở nên vô cùng náo nhiệt.



Có điều nghe xong điều kiện của Văn đại phu, các danh y đều trợn trừng mắt, quay sang nhìn nhau. Không cho nhìn, không cho bắt mạch, không cho xem lưỡi thì biết khám kiểu gì, như vậy thì ai dám nắm chắc sẽ phán đoán chính xác được bệnh tình, trị khỏi cho ái nữ của Văn đại nhân đây?



Có người còn khuyên bảo Văn viên ngoại lang, nói rằng phàm là y giả thì phải vọng văn vấn thiết, thiếu một cái thôi cũng không thể khám bệnh được, hi vọng Văn viên ngoại lang có thể không câu nệ nữ đức mà lấy trị bệnh làm trọng.



Văn viên ngoại lợi cười nhạt: "Chư vị, có lẽ tiểu nữ bệnh nặng, hoặc tiểu nữ không thể cứu, nhưng tấm thân trong trắng thì không thể bị làm ô uế. Nói đơn giản là thế này, danh y kinh thành nếu ai có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ, bản quan nguyện xuất ra trăm lượng bạc ròng để trọng tạ! Nếu nữ nhi bệnh không cứu được, bản quan chỉ có thể coi như là chưa sinh ra nữ nhi này mà thôi."



Lời này vừa nói ra, tất cả các y giả đều ngây ngốc.



Tiền Bất Thu miễn cưỡng cười nói: "Văn đại nhân nguyện xuất ra trăm lượng bạc để thưởng cho ai cứu được lệnh ái, chúng ta đều rất bội phục, nhưng nếu y giả không thể vọng văn vấn thiết, chỉ dựa vào hỏi không thôi thì e rằng không ai có thể trị được bệnh cho lệnh ái cả!"



Văn đại phu cười khổ một tiếng, không trả lời, chắp tay sau lưng rồi ngênh ngang bỏ đi.



Tên gia hỏa này không ngờ lại cố chấp như vậy! Mấy y giả nhao nhao thấp giọng nghị luận, có người đề nghị lén lút vén màn lên để chẩn sát, trị bệnh cứu người quan trọng hơn. Nhưng, ở cạnh giường có mấy thị vệ hông giắt đao, tay nắm chặt chuôi đao, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ cần có người dám chạm vào giường thì lập tức rút rao chém ngay.



Trang đại phu của Huệ Nhân đường ho khẽ một tiếng, nói: "Đã tới rồi thì phải làm thôi, Văn đại nhân ra một nan đề như vậy, chúng ta chỉ đành tiếp chiêu thôi, chẳng còn cách nào khác. Sao không cử ra một đại biểu, hỏi thăm bệnh tình của Văn tiểu thư, xem xem có thể chẩn đoán chính xác được không. Chư vị thấy thế nào?"



Tiêu đại phu nói: "Lời này rất đúng. Danh y của kinh thành đều tề tụ hết ở đây, nếu không thể chẩn trị bệnh này, chúng ta còn mặt mũi nào mà hành y nữa?"



Mọi người nhao nhao gật đầu.



Nhưng khi bàn đến ai sẽ tới vấn chẩn thì tất cả đều im lặng không nói gì.