Tống Y

Chương 185 : Vẫn chưa đẻ được

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Đỗ Văn Hạo đi tới sương phòng ở ngoại đường, Mị Nhi và Mộng Hàn đứng dậy chào hỏi, Đỗ Văn Hạo hoàn lễ, hỏi tình huống của Mộng Hàn, chẩn sát xong thì nhíu mày quay lại nhìn Tuyết Phi Nhi, sau đó bảo Bàng Vũ Cầm: "Cầm nhi, nàng tới khám đi." Truyện Tống Y



Bàng Vũ Cầm đáp ứng, ngồi xuống ngưng thần chẩn mạch, một lát sau cất tiếng nói: "Không phải là hoạt mạch, mà là huyền mạch!"



Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, lại nói: "Nàng bắt mạch thật kỹ đi, mạch trên tay trái và tay phải của nàng ta có đồng đều không?"



Bàng Vũ Cầm có chút kinh ngạc, cẩn thận ngưng thần chẩn mạch thêm một lần nữa, nghi hoặc nói: "Rất không đồng đều!" Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo gật đầu mỉm cười, nói: "Không đồng đều như thế nào?"



"Hình như... mạch bên tay phải đập nhanh hơn! À không! Đợi đã!” Bàng Vũ Cầm nhíu mày phượng lại, tập trung suy ngĩ một lát mới mặt mày hớn hở nói: "Quan mạch ở tay trái huyền cấp! Đúng không?"



"Hoàn toàn chính xác!" Đỗ Văn Hạo giơ ngón tay cái lên. Quay đầu lại phía Tuyết Phi Nhi, thở dài nói: "Muội đó, sao có thể bắt huyền mạch thành hoạt mạch, không phân biệt được cái nào ra cái nào sao?"



"Xì!" Tuyết Phi Nhi chu môi lên, có chút ủy khuất nói: "Huynh cả ngày bận rộn, không có thời gian để giảng y thuật cho muội, suốt ngày bảo chúng ta tự mình đọc y thư, cùng lắm là chép phương thuốc, học như vậy thì có học cả đời cũng chẳng xong!"



Đỗ Văn Hạo cười ha ha: "Thật ư? Sao Vũ Cầm có thể nhìn ra sự khác biệt giữa huyền mạch và hoạt mạch? Hai người các ngươi đều là do ta dạy mà?"



"Ai biết huynh có phải là nấp trong chăn dạy tỷ ấy hay không?" Nói tới đây, Tuyết Phi Nhi rốt cuộc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mặt đỏ lên rồi chữa lại: "Huynh bảo chúng ta tự mình đọc y thư, nhưng lại không giảng cho chúng ta, đọc một đống y thư như vậy cũng có gì hữu dụng đâu, nghĩ một biện pháp đơn giản để chúng ta có thể học y thuật thật nhanh có phải tốt hơn không?"



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói cho muội biết, đã học y thì không thể trốn tránh khó nhọc, mà cũng không có đường tắt nào để đi cả. Lúc nhỏ khi ta học y, bá phụ cũng bảo ta phải đọc từng chồng từng chồng y thư, bất kể là hiểu hay không hiểu, trước tiên cứ phải đọc đã. Sau đó khi gặp bệnh tự nhiên sẽ hiểu. Ta đọc y thư nhiều năm như vậy, phàm là y thư điển tịch có tiếng ta gần như đều đã đọc qua, người ta lúc nhỏ phải học đường thi tống từ, ta thì đọc y thư, sau đó nhìn bá phụ của ta chẩn bệnh cho người khác, cũng chép phương thuốc giống như các người. Đừng xem thường việc chép phương thuốc, có biết câu này không "đọc thạo Vương Thúc Hòa, không kém lâm chẩn nhiều"? Bảo các người chép phương thuốc chính là một loại phương thức lâm chẩn. Đọc y thư thì phải dụng tâm, vậy mới ghi nhớ được.” Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y



Vương Thúc Hòa là danh y Tấn triều, chỉnh lý biên soạn "Thương hàn tạp bệnh luận" của Trương Trọng Cảnh và viết y học điển tịch "Mạch kinh", bộ sách đầu tiên nghiên cứu về mạch tượng, là nhân vật giống như người đặt cột mốc lịch sử của Đông y. Tuyết Phi Nhi tất nhiên biết người này, chu miệng lên nói: "Được rồi, muội sau này sẽ nỗ lực là được chứ gì."


Trong phòng khách, lão phu nhân khóe miệng có mấy phần đắc y, cố ý nhắc đến chuyện thai chết: "Đỗ tiên sinh, lần trước ngài chẩn sát đã phát hiện, con dâu của lão thân không phải đang mang thai chết đúng không?"



Đỗ Văn Hạo nhìn lão đầu vẻ mặt ủ rũ ở bên cạnh, gật đầu nói: "Đúng vậy."



Lão phu nhân lại nói: "Kỳ thật ta không cần phải hỏi ngài, bởi vì hôm nay bà đỡ đã xác định con dâu của ta sắp lâm bồn, hơn nữa thai nhi trong bụng vẫn đang nhúc nhích, thai chết thì sao mà như vậy được?"



Lão đầu đó khẽ vỗ bàn, nói: "Hiền thê! Nàng đừng nói những chuyện này trước mặt người ngoài!"



"Sao mà không thể nói? Ta đã nói với ông rồi, Lận Viễn đó không phải là kẻ tốt lành gì, thế mà ông vẫn không tin. Còn cùng ta đánh cuộc nữa, lần này biết rõ rồi chứ?"



"Điều này chẳng nói lên gì cả! Người ta nhất thời thất thủ mà thôi, cho nên mới chẩn sát sai, ai mà không phạm phải sai lầm chứ? Cho dù là thần y cũng khó tránh khỏi mà! Ngài nói có phải không, Đỗ tiên sinh?"



Đỗ Văn Hạo chỉ có thể cười bồi nói: "Đúng vậy. Ai cũng khó tránh khỏi mắc sai lầm."



Truyện Tống Y



"Người khác mắc sai lầm thì được, nhưng Lận Viễn hắn thì không được! Hắn là thái y! Trị bệnh cho cả hoàng thượng, sao có thể mắc sai lầm? Hơn nữa, một ca khó đẻ mà lại mắc sai lần, nếu là bệnh nặng thì làm thế nào?"



Lão đầu vừa tức giận lại vừa sốt ruột, thấp giọng nói: "Hiền thê, bà đừng nói về lão nữa được không? Hay là quan tâm đến con dâu đi, nó lúc này đang ở trên giường sống chết chưa rõ đó!"



"Sao nào? Sợ nói đến chuyện này hả? Lúc đó ông sao mà lớn gan thế?"



Lão đầu rất xấu hổ, len lén nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo lại giả vờ như không nghe thấy, mắt nhìn đông nhìn tây, tựa hồ như đang thưởng thức đồ cổ trên giá xếp ở hai bên phòng khách và tự họa trên tường.