Tống Y

Chương 210 : Tiểu Khả bị bệnh

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Chiều tối, theo thông lệ, Anh Tử mang Tiểu Khả ra ngoài cho nó chạy nhảy chơi đùa coi như là giãn gân giãn cốt. Mặc dù Tiểu Khả ngày thường đối với mọi người đều rất hiền lành nhưng dù sao nó cũng là một con hổ, không ai dám cho nó chạy lung tung, cũng không ai dám trêu đùa nó quá đáng cả. Trong nhà cũng chỉ có Anh Tử và Đỗ Văn Hạo là hai người Tiểu Khả quen thuộc, có thể tiếp xúc với nó thân thiết hơn một chút.



Cơm tối xong, một số hạ nhân cũng làm xong các công việc cuối cùng trong ngày. Mấy người tụ tập ở sân nhàn nhã tán chuyện. Lần trước Dư Đậu bị đau bụng được Đỗ Văn Hạo khéo léo chữa trị tốt khiến mọi người vô cùng bội phục y thuật của hắn. Hơn nữa bản thân Dư Đậu đã có thái độ khác hẳn, khi nấu cơm luôn lấy khẩu vị của Đỗ Văn Hạo làm chủ. Tất cả những món gì Đỗ Văn Hạo thích ăn hắn đều cố gắng làm nhiều, làm thật ngon. Hắn cũng không ngừng hỏi thăm xem Đỗ Văn Hạo ăn uống thế nào, cảm giác có ngon không.



Đỗ Văn Hạo ăn cơm cảm thấy vui vẻ, ăn được nhiều đương nhiên khiến Bàng Vũ Cầm cao hứng. Thái độ của mọi người đối với Dư Đậu theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy vậy, bản chất của Dư Đậu có vẻ không sửa được, cảm giác như hắn sống mà không gây chuyện thì không chịu được. Cho nên, thỉnh thoảng hắn vẫn cứ trêu người này, chọc người kia, mặc dù mức độ nhẹ nhàng vui vẻ hơn rất nhiều. Thế nhưng, lần này hắn lại gặp xui xẻo, trêu ai không trêu lại chọc vào Tiểu Khả.



Đỗ Văn Hạo, Bàng Vũ Cầm, Lâm Thanh Đại và cả Tuyết Phi Nhi đều đang ngồi trong lương đình tại hậu viện. Khí trời đầu hạ đã có chút nóng bức, trong lương đình lúc này rất mát mẻ, không ai muốn buồn bực ngồi trong phòng của mình chịu nóng.



Dư Đậu từ phía sau đi ra, một tay cầm củ cà rốt mới rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng cho lên mồm gặm gặm, bộ dáng rất tiêu sái, hả hê. Lúc hắn đi vào cũng là lúc Anh Tử đưa Tiểu Khả đi tới.



“Ê, Anh Tử, ngươi mang đệ đệ đi tản bộ à?”



“Phi! Ta chỉ biết ngươi là miệng chó không nôn ra răng ngà, ngươi tốt nhất là tránh xa ta ra, đừng để ta cáu lên lại làm cho Tiểu Khả cắn ngươi một cái.” Anh Tử vừa nói vừa kéo kéo Tiểu Khả lại ngồi lên lan can hồ nước.



“Cáp!! Thật là sợ a”



Nói xong Dư Đậu cố ý làm ra một bộ dáng hết sức sợ hãi, rồi lại cười ha ha, cầm nửa củ cà rốt trong tay đưa vào mồm mút mút: “Tiểu lão hổ, ta biết ngươi là một con hổ giấy mà, ồ, không không không, đích thị là một con cọp hòa thượng thích ăn củ cải, đúng không?”



Mấy người xung quanh nghe vậy ồ lên cười vui vẻ.



Dư Đậu thấy mọi người cao hứng thì lại cảm thấy có chút kích thích, đặt mông ngồi lên lan can, giơ giơ củ cà rốt nói: “Tiểu Khả, cố học nói hai tiếng Dương Khiếu, ta sẽ cho ngươi củ cà rốt này”.



Anh Tử cả giận nói: “Tên Dư Đậu kia, ngươi có phải đã quên trận đau vừa rồi?”



Đỗ Văn Hạo nhìn thấy cũng cười nói: “Lá gan của Dư Đậu quả là lớn, ngay cả một con cọp cũng dám trêu. Chờ xui xẻo nhé!”



Tuyết Phi Nhi phe phẩy cái quạt khinh thường nói: “Tiểu Khả vô cùng hiền lành, nhìn sao chỉ giống như con mèo nhỏ, chẳng qua to lớn hơn một chút mà thôi.”
“Đừng có gấp, để ta trước tiên xem một chút. Mau đi mang hòm thuốc của ta lại đây.”



Anh Tử vội vàng chạy đi, Đỗ Văn Hạo đẩy cửa phòng Anh Tử, vừa vào thì nhìn thấy Lâm Thanh Đại đang ngồi xổm xoa xoa Tiểu Khả. Nàng mỉm cười: “Ngươi cũng tới?”



Đỗ Văn Hạo nhìn thấy dáng điệu thướt tha của Lâm Thanh Đại thì trống ngực bang bang đập loạn cả lên: “Ừ! Thanh Đại tỷ thấy Tiểu Khả sao rồi?”



“Thật sự không tốt, ngươi xem một chút đi.”



Đỗ Văn Hạo tiến đến ngồi xổm xuống, phát hiện miệng Tiểu Khả có bọt mép trào ra liền lấy cái khăn lau lau rồi đưa lên mũi ngửi. Một lát sau hắn không khỏi nhíu mày.



Lâm Thanh Đại thấy vậy đại kinh hỏi: “Như thế nào?”



“Tiểu Khả hình như vừa ăn phải độc gì đó!”



“Hả?” Choang một tiếng, Anh Tử vừa vào tới cửa, tay cầm hòm thuốc nghe thấy vậy buông ra chạy tới ôm Tiểu Khả khóc rống lên.



Lâm Thanh Đại khó hiểu: “Có độc gì đó sao? Không phải Anh Tử vừa nói cả ngày nay Tiểu Khả cũng chỉ ăn có một hai củ cà rốt thôi sao?”



Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút đột nhiên đứng dậy nói: “Đi, chúng ta tới chỗ Dư Đậu xem sao!”



Lâm Thanh Đại nói: “Văn Hạo, ngươi nói bệnh của Tiểu Khả có liên quan tới Dư Đậu? Ta nghe hồ đồ không hiểu gì cả?”



“Phải đi mới biết được! Ta cũng chỉ là đoán thôi, chưa thể chắc chắn điều gì!”



Hai người vội vã đi tới cửa phòng Dư Đậu. Đỗ Văn Hạo đập cửa ầm ầm mà không thấy gì vội gọi hạ nhân tới phá cửa ra. Chỉ thấy Dư Đậu đã bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, khóe miệng cũng có bọt mép trào ra.