Tống Y

Chương 22 : Tân dược

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Lâm Thanh Đại tiến lên cười nói: ”Bộ đầu, đại phu nói không sai, cần y vấn dược, đầu tiên phải có niềm tin, chỉ có tin tưởng y thuật của đại phu, cũng như làm theo yêu cầu của đại phu mới có thể kê đơn chữa bệnh nếu không tin tưởng y thuật của đại phu, ta nghĩ đại phu cũng sẽ không tùy tiện kê đơn, Đỗ đại phu là người do Ngũ Vị Đường mời, ta không tiện khoe khoang, y thuật của đại phu như thế nào ta nghĩ hai vị có thể hỏi qua những người bệnh do đại phu điều trị”.



“Hắn trị bệnh cho những ai?”



“Đỗ đại phu mới tới, vẫn chưa chữa trị cho nhiều người ở Huyền thành, ngoại trừ vị thư lại dẫn các vị tới đây, đứa con của phụ nhân nghèo khổ ở khách điếm đối diện, một số dân lao động ở khách điếm cùng nhị nãi nãi của Bàng huyện úy của các người”.



Tôn Tiểu Tam cùng Lôi bộ đầu nhìn nhau, Lôi bộ đầu hỏi:” Ta nghe nói bệnh của nhị phu nhân là nan y, Bàng huyện úy đúng là đã mời hắn xem bệnh không?”



“Đương nhiên” Từ ngoài cửa truyền vào âm thanh của một thiếu nữ, đó là Tuyết Phi Nhi: ”Tình trạng nhị nãi nãi của Bàng huyện úy rất trầm trọng ngay cả Tiễn Bất Thu của Tế Thế đường cùng các danh y của phủ thành cũng kết luận không thể chữa trị, hơn nữa không thể sống qua tối hôm qua, sau khi Đỗ đại phu cứu chữa không chỉ vượt qua buổi tối qua thế mà vừa rồi nhị nãi nãi còn tự mình uống thuốc, lại còn có thể nói chuyện nữa”.



“Đúng không?”



“Đương nhiên, tôi vừa từ nơi đó đến, nếu không chúng ta hãy đi kiểm tra?”



Lôi bộ đầu biết Tuyết Phi Nhi, biết nàng là tiểu thư của chưởng quỹ khách điếm Hằng Tường, nàng đã nói thế thì không thể nghi ngờ. Bây giờ biết được Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho thứ thiếp của Bàng huyện úy đại nhân thì càng không thể đắc tội, hắn vội đứng dậy, dập người thi lễ: ”Tiên sinh, vừa rồi Lôi mỗ đắc tội với ngài, nguyên lai y thuật của tiên sinh như vậy, tại hạ còn tưởng rằng…………., hì, hì, thật xin lỗi! Lôi mỗ là người thô lậu, không nhìn thấy Thái sơn, đã đắc tội với tiên sinh, mong tiên sinh thứ lỗi”.



Đỗ Văn Hạo chỉ ôm quyền đáp lễ, chứ không nói lời nào.



Lôi bộ đầu biết hắn vẫn còn tức giận, lại cúi rạp thi lễ, lần này hắn cúi rạp người xuống đất: ”Đỗ đại phu, vừa rồi ngài nói bệnh của Lôi mỗ nửa điểm cũng không sai, vết thương này của tại hạ là do mấy tháng trước tại hạ bắt một tên hải tặc mà bị, Diêm diệu thủ của Tế Thế đường cho tại hạ thuốc trị thương, hắn nói không có việc gì, tại hạ cũng tưởng không có việc gì hơn nữa nghĩ đã chữa khỏi, không ngờ một thời gian sau khi vết thương phát tác, đau đớn vô cùng. Tại hạ đến tìm Diêm diệu thủ hắn cũng không có cách giải quyết, mấy ngày nay càng đau đớn, đau đến chết đi được. Hôm nay nghe Từ Lương nói y thuật của tiên sinh rất cao minh, lại là tân đại phu nên tại hạ cũng muốn đến gặp cho biết thật không ngờ ngài lại là thần y, đó là sự may mắn của Lôi mỗ, lúc trước nói chuyện có gì đắc tội xin tiên sinh tha thứ”.



Đỗ Văn Hạo vừa nghe vội đứng lên đáp lễ nói: ”Thất kính, thất kính, nguyên lai Lôi bộ đầu bị thương do công cán, mời ngồi!”



Lôi bộ đầu nói khách khí vài câu rồi ngồi xuống.



Đỗ Văn Hạo cầm bút viết một đơn thuốc rồi hắn đứng dậy nói: ”Bộ đầu, bệnh này là do khí huyết ngưng trệ, phải làm tan máu đọng để lưu thông máu, kinh mạch thông suốt. Đây là đơn thuốc, bắt bệnh cho thuốc, bộ đầu yên tâm, ngài sẽ nhanh khỏi bệnh”.
Tuyết Phi Nhi nói chen vào:”Không cần tiểu nhị, tôi đi dù sao tôi cũng không có việc gì. Tôi tháp tùng Đỗ lang trung đi nếu gặp sơn tặc hay điều gì thì tôi có thể đối phó được”.



Đỗ Văn Hạo nhìn Tuyết Phi Nhi vẻ dò hỏi: ”Cô biết võ công?”



“Đương nhiên!” Tuyết Phi Nhi đứng tấn, đánh ra quyền cước, thật ra cũng có tiếng xé gió vù vù rất có khí thế, nàng thu tấn, ngửa gương mặt xinh xắn hỏi Đỗ Văn Hạo: ”Thế nào?”



“Ừ! Xem ra rất tốt”



Tuyết Phi Nhi trừng mắt: ”Cái gì? Ngươi nói ta chỉ là quyền mãi võ sao?”



“Không, tại hạ không biết võ công, chỉ là thường dân, thường dân xem náo nhiệt, muốn xem võ công như thế nào, mọi việc cứ để Lâm chưởng quỹ quyết định, chưởng quỹ là người hiểu rõ nhất”.



Lâm Thanh Đại cười: ”Phi Nhi võ công rất cao cường”.



“Đương nhiên” Phi Nhi dương dương tự đắc.



“Tốt lắm, vậy đa tạ! chúng ta đi, trời không còn sớm”.



Lâm Thanh Đại phân phó Ngô Thông cùng Ngu béo hai người chuẩn bị hai cái gùi đựng thuốc, một ít lương khô và nước. Từ trong hậu viện lão Vương đầu đánh ra một cái xe trâu, đánh xe đưa bọn họ ra ngoài thành.



Hai người ngồi xe trâu, lắc lư ra ngoài thành, sau hơn nửa canh giờ rốt cuộc cũng ra tới ngoại thành, tới chân núi Phi Linh xanh tốt, xum xuê.



thanks nếu thấy hay nhé :0 (17)::0 (17)::0 (17):