Tống Y
Chương 231 : Tiểu kiều lưu thủy
Ngày đăng: 19:20 18/04/20
Các sơn trang đều nằm quấn quanh trên ngọn núi nhỏ ở ngoại thành phía Tây. Trước thôn là một con sông, có tên là Phúc Thọ Hà, tương truyền con sông này nước sông chưa bao giờ cạn, nhưng hễ có ai hay uống nước sông này thì đều có được tuổi thọ rất cao, thế nên sông mới mang tên Phúc Thọ Hà.
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại ngồi trên xe bò kéo đi ra khỏi thành. Xe bò vừa đi ra khỏi thành, thì Đỗ Văn Hạo bèn ôm Lâm Thanh Đại vào lòng, hai người ôm hôn nhau thắm thiết và thì thầm bên tai nhau những lời yêu thương.
Ông lão đánh xe rất biết ý, ngồi trên thành xe, kéo mành che của xe xuống, miệng còn cao giọng hò một bài sơn ca lạc điệu, quất dây giục bò tiến bước, cũng không làm phiền Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại tình tứ với nhau.
Đỗ Văn Hạo ôm hôn Lâm Thanh Đại một cách say đắm, bất giác đưa tay lên cởi nút áo trên người Lâm Thanh Đại, nhưng Lâm Thanh Đại đã nhanh tay tóm lấy tay của hắn sẵng giọng: “Đứng đắn một chút đi! được không? Lâu lắm rồi hai ta mới đến Quách gia trang, phong cảnh đẹp như vậy, sao lại không thưởng thức phong cảnh cơ chứ?”
Đỗ Văn Hạo cười cười, ngồi thẳng người dậy. Vén màn xe lên nhìn, xe đang đi đến một cây cầu đá hình cầu vồng, dưới cầu nước sông man mác, gió là đà vờn trên mặt sông. Hắn bất giác cảm thấy khoan khoái vô cùng, nói: “Phong cảnh quả là rất đẹp, sao ta lại không đi ngắm nó nhỉ?”
“Ngắm chứ.” Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo hai người cùng đi xuống xe, gọi ông lão đánh xe đi qua cầu trước, còn hai người bọn họ từ từ đi phía sau để còn ngắm phong cảnh. Ông lão gật đầu đồng ý, ra roi quất bò đi trước.
Hai người đứng trên cầu thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Nước sông Phúc Thọ Hà trong vắt đến tận đáy, đứng từ phía trên cầu có thể nhìn thấy cá đang nô đùa ở dưới chân cầu. Lâm Thanh Đại nói: “Nghe nói cá của con sông này có thể chữa được bệnh.”
Đỗ Văn Hạo vòng một tay ôm lấy cái eo nhỏ xinh của Lâm Thanh Đại, liếc mắt nhìn ra xung quanh xem có ai không, rồi nhanh như tia chớp hôn chụt lên má Lâm Thanh Đại, nói: “Vạn vật trên thế gian này đều là thuốc, chỉ tiếc là chúng ta biết quá ít về chúng mà thôi. ”
Lâm Thanh Đại nhẹ nhàng lách khỏi vòng tay của hắn, quay nghiêng người nửa cười nửa không, nhìn hắn: “Bốc thuốc cũng vậy, làm người cũng như vậy. Chàng hiểu thiếp được bao nhiêu đây?”
“Ta dĩ nhiên hiểu nàng chứ! Chúng ta ở bên nhau gần được một năm rồi còn gì?”
“Thời gian không nói lên điều gì cả. Có những người, ở với nhau cả một đời người, mà vẫn không hề hiểu nhau chút nào, cứ như là người xa lạ vậy. Nhưng có những người, chỉ ở với nhau dù chỉ một khắc, thậm chí chỉ một cái liếc mắt thôi, mà đã tâm đầu ý hợp rồi.”
“Đúng là thần giao cách cảm, câu nói của nàng tràn đầy thiền ý đó! Nếu như Tĩnh Từ Sư Thái ở Bạch Vân Xã nghe được câu này, chắc chắn rằng bà ấy sẽ khuyên nàng xuất gia bằng được, để không phải hối tiếc cái huệ căn hiếm có của nàng.”
“Không có gì, không có gì, đừng khách khí quá. Bệnh mắt của ông rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
“Đó là một câu chuyện khá dài, lão phu vốn là một đại phu làng nhàng ở quê, hàng ngày ngoài làm việc đồng áng ra, còn biết cắt thuốc để buôn bán lấy tiền và còn xem mấy cái bệnh lặt vặt cho những người trong thôn. Đầu xuân năm nay, đột nhiên mắc bệnh mắt này, cứ ỷ mình cũng là một đại phu, nên không cần mời người khác đến xem bệnh cho mình, mà tự mình kiểm tra, tôi nghĩ đây là nóng trong nên dùng những loại thuốc như Hoàng Liên, Sơn Ngôi, Cúc Hoa, Bạc Hà, toàn những loại thuốc mát lành để chữa, không ngờ bệnh ngày càng nặng thêm. Hôm qua, Đỗ thần y chỉ cần nhìn qua một cái, là biết bệnh của lão phu rồi. Còn nói đặc điểm dùng thuốc của tôi nữa, lão phu kinh ngạc vô cùng, lại biết tiên sinh còn tinh thông Thần Kỹ Hoa Đà nữa, thế nên lão phu vô cùng ân hận khi để lỡ cơ hội được tiên sinh chỉ bảo cho. Do vậy sáng sớm ngày hôm nay, bèn đích thân đến đây mong tiên sinh cứu giúp.”
“Ông lão, ông cứ yên tâm, tại hạ sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho ông.” Đỗ Văn Hạo cầm tay bắt mạch, cẩn thận xem xét lưỡi ông, rồi dò hỏi từng ly từng tí quá trình phát bệnh của ông, cười nói: “Mạch của ông trầm, nhịp mỏng, yếu đích thị là âm hư huyết nhiệt, do sơ gan gây nên, chả trách ông dùng mấy phương thuốc giải nhiệt trị độc đều không khỏi. Bệnh này không khó. Chỉ cần kê ba đơn thuốc là có thể chữa khỏi bệnh trên mắt của ông. ”
Quách Kính mặt nghi ngờ, hỏi: “Lão phu biết thần kỹ của tiên sinh rất cao siêu, nhưng, mắt của lão đã nghiêm trọng như vậy rồi. Tiên sinh kê đơn thuốc gì trị liệu bệnh cho lão, uống thuốc là có thể chữa lành bệnh?”
Đỗ Văn Hạo cười cười, cất bút viết một đơn thuốc đưa cho ông ta, an ủi nói: “Có chữa được hay không, ông cứ uống rồi sẽ biết.”
Quách Kính tiếp lấy đơn thuốc, kinh ngạc nói: “Thưa Tiên sinh, mọi người ai cũng nói là bệnh của mắt đều do nhiệt mà ra cả. Nhưng phương thuốc mà tiên sinh kê lại không có bài thuốc nào làm thanh nhiệt tả hỏa cả, lão phu không hiểu như vậy có chữa được bệnh cho lão phu không?”
“Nóng có hư có thực, bệnh có trong có ngoài. Bệnh bên ngoài thì dùng Hoàng Liên, Thiền Thuế rửa cái là xong. Nhưng nhiệt nóng bên trong là do tỳ vị tụ hỏa, nên nhiệt công lên mắt, đây là chứng nội thực nhiệt. Phải thải được nhiệt bên trong thì mới chữa khỏi bệnh được. Ông hồi trước dùng các bài thuốc hàn lạnh nhưng hỗ hỏa, như vậy là không đúng với chứng bệnh, nên càng chữa bệnh càng nặng thêm. Ông không tìm đúng nguyên nhân của bệnh nên chữa không khỏi là lẽ đương nhiên rồi.”
Quách Kính chợt hiểu ra vấn đề, hổ thẹn chắp tay tạ ơn ra về.
Sau khi về, chỉ cần uống một thang thuốc thì cơn đau nhức giảm đi một nửa, uống hết ba thang thuốc, bệnh ở mắt quả nhiên được chữa lành toàn bộ.
Đưa ông lão Quách Kính về xong, Đỗ Văn Hạo quay lại nội đường. Gọi người chuẩn bị kiệu, sáng nay hắn phải đến Thái Y Viện làm việc. Thay xong quan phục liền lên kiệu, chiếc kiệu đủng đỉnh đưa hắn đến Thái Y Viện. Hắn vẫn vương vấn không biết món Tam Thất hầm gà mái dâng cho Hoàng Hậu thưởng thức, hiệu quả ra sao, nên sau khi đến Thái Y Viện báo danh xong, bèn đem theo Hạ Cửu Bà đến thẳng tẩm cung của Hoàng Hậu.
Nghĩ đến, mình sắp gặp được Hoàng Hậu nương nương sắc nước nghiêng thành, thì tim hắn đập rộn ràng. Muốn đến cung Long Hữu của Hoàng Hậu phải đi qua cổng cung Bảo Từ của Hoàng Thái Hậu. Đến cổng cung Bảo Từ Đỗ Văn Hạo dừng lại. Hắn nhớ ra cuộc hẹn ngày hôm qua, hắn đã hứa với Hoàng Thái Hậu sáng nay phải vào xem bệnh đau kinh cho bà, thế mà chỉ vì nghĩ đến quốc sắc thiên hương của Hoàng Hậu mà hắn suýt chút nữa quên béng mất chuyện này. Hắn lập tức quay người, bước vào trong cung Bảo Từ.