Tống Y

Chương 237 : Dương liễu y y

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Đỗ Văn Hạo nghe lời nói của nàng thì cảm động không thôi, trong lòng mềm nhũn, có ý muốn đáp ứng. Ánh mắt hắn chuyển rời vào phía trong xe của Đức phi, thấy cung nữ thiếp thân của nàng lộ một nụ cười mỉm!



Cung nữ này vốn là người thân cận nhất với Đức phi, nhưng tại sao khóe miệng lại mỉm cười ý nhị như vậy?



Tâm niệm Đỗ Văn Hạo chợt hiểu rõ ràng. Đức phi này đang diễn trò!



Trong ba nghìn cung nữ tuyệt sắc mà có thể có được sự coi trọng của Hoàng Thượng, Đức phi đương nhiên không thể là người đơn giản. Mình là cái thá gì? Chỉ là một Thái y lục phẩm nhỏ nhoi, nàng dựa vào cái gì mà phải liên tục mời mình uống rượu giải sầu, nghe kể chuyện xưa, lại còn có bộ dáng vô cùng đáng thương nhận làm tỷ đệ nữa chứ? Trên thế giới này tuyệt đối không có chuyện vô duyên vô cớ như vậy, nàng ta chắc chắn có một lý do gì đó!



Lý do này chỉ đơn giản lướt qua đầu Đỗ Văn Hạo, thậm chí còn không được một lượt, hắn đã hiểu rõ ràng Đức phi không phải hướng đến mình, mà là hướng đến Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu!



Một tên đại phu tọa đường thấp bé nhẹ cân tự dưng ở đâu nhảy vào ngồi ở ghế giáo thụ Thái y cục, lại thêm một bước lên mây, trực tiếp đảm nhận chức ngự lâm Thái Y viện Viện phán, phụng chỉ thị y hậu cung. Thăng quan tiến chức nhanh như vậy chỉ sợ từ trước tới thời Tống triều này không có mấy người. Nhưng cũng vì thế mà bất kỳ ai thính cái mũi một chút là có thể nhận ra được hết thảy mọi chuyện này đều do ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu. Mà đa phần cũng chỉ đoán già đoán non đây chính là hồng nhân bên cạnh Thái hoàng Thái hậu mà thôi.



Giang sơn này vốn là của nhà Thái hoàng Thái hậu mang tặng không cho Hoàng Đế, cho nên Vạn tuế gia này đương nhiên phải bảo sao nghe vậy, nhất nhất tuân theo ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu. Thậm chí đến ngay cả việc của Vương An Thạch, người mà Hoàng Thượng vô cùng ủng hộ, lại có Trần mỹ nhân đứng đằng sau cũng chỉ vì Thái hoàng Thái hậu không vừa ý cũng đã phải hai lần miễn chức Tể Tướng.



Mà lão nương của Hoàng Đế, tức là Hoàng Thái hậu, hơn mười năm mắc chứng đau kinh. Chết đi sống lại, thống khổ không để đâu cho hết, vậy mà chỉ có mình chữa được, dù rằng mới chỉ là giảm đau thôi nhưng tặng phẩm đã là trân bảo thế gian khó tìm rồi… Những chuyện như thế này ở hậu cung ai mà không biết?



Hoàng Thượng là một đại hiếu tử (đứa con có hiếu) vô cùng kính ái hai người là Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu. Đức phi đương nhiên biết điều này, và đương nhiên biết rằng đây chính là nơi thích hợp nhất để tiếp cận Hoàng Thượng. Mà tên đại phu này lại đang có được ấn tượng rất tốt từ phía hai lão bà kia, chỉ cần hắn nói mấy câu tốt về mình trước mặt hai bà già là có thể đến tai Hoàng Thượng rồi!



Đỗ Văn Hạo suy nghĩ thông suốt, trong lòng không còn cái gì gọi là vui sướng nữa, đơn giản chỉ có một trận hàn ý chảy khắp sống lưng. Ở cái nơi gọi là hậu cung này, tất cả chỉ vì mục đích của mình, bất chấp thủ đoạn. Mà có thể nói Đức phi kia diễn xuất vô cùng tốt, nếu như ở xã hội hiện đại của Đỗ Văn Hạo, nàng ta ứng cử Oscar thì không ai dám đứng ra cạnh tranh nữa. Thế nhưng, mọi chuyện đều là thiên ý, nàng có giỏi đến mấy cũng không thể ngờ được chỉ một cái mỉm cười lơ đãng của cung nữ kia đã tiết lộ hết thảy!



Cái này dù sao cũng phải công nhận Đỗ Văn Hạo có đầu óc nhạy bén. Nhưng là, lúc này nhìn ánh mắt đầy khát vọng chờ mong của Đức phi, hắn không biết phải làm gì bây giờ? Cự tuyệt? Hay là tiếp nhận?



Đức phi ngược lại căn bản không biết trong đầu Đỗ Văn Hạo đang phiên giang đảo hải, chỉ thấy vẻ mặt hắn đăm chiêu khổ sở thì càng tỏ ra đau thương: “Nguyên tưởng rằng đã tìm được một người tri âm. Nhưng không nghĩ lại không có duyên như vậy! ôi!”



Nhìn cặp mắt tràn đầy cảm xúc kia, Đỗ Văn Hạo thực sự cảm thấy vô cùng thông cảm với Hoàng Thượng, hắn đương nhiên hiểu tại sao ông ta lại không thể thoát khỏi bẫy rập của Đức phi.



Nhưng giờ không phải lúc nghĩ cho lão Hoàng Đế kia, mà phải nghĩ xem mình làm sao đối mặt với cô diễn viên tài năng này đây? Nghĩ tới nghĩ lui, vòng vo chán chê, cuối cùng Đỗ Văn Hạo nhận thấy tiếp nhận thì vẫn còn nhiều điểm lợi hơn so với cự tuyệt.



Đức phi này dù sao cũng là Hoàng phi từng được Hoàng Thượng ân sủng, lại vẫn nói sơn không chuyển thủy chuyển, ai biết tương lai Đức phi có lấy lại được ân sủng của Hoàng Thượng không? Hơn nữa, bây giờ chính mình đang đi theo Đức phi để chữa trị chứng bệnh tâm kết cho nàng ta, cứ giả giả thật thật như vậy cũng chẳng ai nói được gì. Thôi thì giờ cứ thuận thế mà làm đã, sau này cẩn thận mồm miệng một chút, không phải bạ đâu cũng tỷ tỷ đệ đệ là được. Dù sao đi nữa thì có một tỷ tỷ như thế này trong hậu cung cũng là có thêm một cánh cửa đi ra đi vào.




Đỗ Văn Hạo nghe Đức phi nói sinh hài tử tại nơi thôn quê hoang dã này thì không khỏi thất kinh, đường đường một phi tử của Hoàng Thượng đương triều, làm sao có thể phải sinh hạ Hoàng tử ở bên ngoài như vậy đây?



Đức phi nói: “Năm đó, vào mùa hè, thời tiết rất nóng, cũng là lúc ta sắp lâm bồn. Vạn tuế gia thấy ta hoài thai nặng nề khổ cực liền tổ chức đi cắm trại ở bên ngoài thành để ta nghỉ ngơi. Khi đi tới Tử Khê tuyền, đột nhiên trong bụng ta cảm thấy đau nhức vô cùng, bà đỡ và các đại phu đi cùng xem xét và đều nói rằng do đi đường xóc nảy nên đã động tới thai, chuẩn bị sinh rồi. Lúc đó vạn tuế gia cùng tất cả mọi người đều hết sức lo lắng, hồi thành thì không kịp mà nơi định nghỉ ngơi cũng còn cách tới hơn mười dặm đường. Dưới tình thế cấp bách, An công công là thái giám bên người Hoàng Thượng nói rằng Tử Khê tuyền cũng là thần tuyền, là suối thiêng, có thể dựng trại tạm thời và sinh nở ở đó được. Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải làm vậy, sai người lập tạm lều vải bên cạnh Tử Khê tuyền. Chuẩn bị hết thảy cũng mất gần tới hai canh giờ, đến khi xong xuôi thì ta cũng trở dạ và sinh hạ hài tử. Văn Hạo, dòng suối này nước mát, phong cảnh lại rất đẹp, chúng ta xuống đó chơi đùa một lát đi!”



Lần này Đỗ Văn Hạo có nhiệm vụ đi cùng Đức phi về nhà tỉnh thân (thăm thân). Nhiệm vụ này xét cho cùng thì cũng chẳng có gì đặc biệt, lại càng không có gì phải vội vàng, nên cũng đồng ý dừng lại nghỉ ngơi.



Cung nữ thiếp thân của Đức phi truyền lệnh hộ vệ đội tìm một chỗ bằng phẳng bên dòng suối để hạ trại.



Nơi này cỏ cây xanh ngát, một dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co, gió không ngớt thổi vi vu, thật đúng là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi.



Đỗ Văn Hạo cảm thấy trong không khí đưa tới một trận gió, đập thẳng vào mặt, trong gió có những bọt nước li ti khiến cho người ta có cảm giác vô cùng mát mẻ và thoải mái.



Đức phi được cung nữ dìu đỡ xuống xe, nhưng vừa nhìn thấy khung cảnh cỏ xanh tươi tốt, nước biếc một màu, tâm lý trở nên vô cùng vui vẻ, chạy thẳng một mạch ra phía dòng suối, được một đoạn thì ném ngay đôi giày đi. Lúc này nàng chạy thoăn thoắt với đôi chân trần, hai tay nâng váy, trông giống như một đứa trẻ lần đầu được cha mẹ cho ra suối chơi. Chạy tới bờ suối, nàng bước xuống mấy bước, khom lưng chụm tay vốc một ngụm nước đưa lên miệng, hút mạnh một cái. Sau đó vươn thẳng lưng đứng dậy, mỉm cười nhắm liền hai mắt, muốn cảm nhận thật rõ hương vị mát lạnh của nước suối trong cơ thể.



Đỗ Văn Hạo chạy theo sau một đoạn, thấy cảnh này thì vội kêu lên: “Nương nương, mau lên đi, nương nương đang bị khụ suyễn, dính lạnh sẽ làm bệnh nặng thêm đó!”



“Không! Nước có lạnh một chút nhưng vô cùng thoải mái, ngươi cũng xuống đây đi!” Đức phi nâng nâng tà váy xoay người nhìn hắn cười.



Mấy cung nữ cũng vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, đứng ở trong nước không tốt đâu, xin người lên đây đi!”



“Ta không lên!” Đức phi một tay giữ váy, một tay yểu điệu té té nước, tiếng cười giòn giã vô cùng thích thú.



Đỗ Văn Hạo thì gấp gáp đến độ muốn nhảy xuống ngay để lôi nàng lên, nhưng vẫn cung kính thở dài: “Nương nương! Người mau lên đi, nếu dính lạnh thì chứng khụ suyễn của nương nương vi thần cũng không có biện pháp chữa khỏi đâu!”



“Ngươi cũng không phải là Đổng Vĩnh, không cần ngươi nhiều lời! Các ngươi cứ mặc ta!” Đức phi vui vẻ đùa cợt, rồi buông váy ra, dùng cả hai tay té nước về phía mọi người.



Đỗ Văn Hạo cùng các cung nữ người trốn đông, kẻ chạy tây, cuống cuồng sợ bị ướt nhưng cũng không dám lùi về đằng sau. Đức phi thấy vậy lại càng vui vẻ, cười khanh khách không thôi.