Tống Y

Chương 245 : Nguyệt thanh cung

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Tiền Bất Thu cầm lấy phương thuốc của Đỗ Văn Hạo nhìn lại một lượt rồi thông báo: “Bẩm Hoàng Thượng! Bài thuốc này của sư phụ vi thần đích thị là trị Huyết Phân, dùng Tang Bì, Địa Cốt giải nhiệt trừ hư hỏa (tiêu trừ nóng trong), Quy Bản tiềm dương, Mạch Đông dưỡng âm vị (làm mát dạ dày, làm nhạt thức ăn), Đạm Thái, Mộc Nhĩ, Ngưu Tất để hoạt huyết thông kinh (điều hòa khí huyết, thông kinh nguyệt), dựa theo bài thuốc này, không những chữa được chứng khát nước khô cổ, mà còn có thể làm xẹp bọng nước, và không hề có chứng phá huyết vọng hành làm cho xuất huyết không ngừng, so với phương thuốc của Phó đại nhân ổn định và chắc chắn hơn nhiều.”



Tống Thần Tông bây giờ chỉ còn quan tâm đến mỗi vấn đề là làm thế nào để cầm máu cho Công Chúa, nên hỏi: “Phương thuốc này bây giờ còn dùng được không?”



Tiền Bất Thu đáp: “Có thể dùng được! Theo như kết quả biện chứng của sư phụ vi thần thì, Công Chúa ra máu mũi không ngừng, các loại thuốc cầm máu đều vô hiệu, nguyên nhân là do Phó đại nhân dùng sai thuốc bồi bổ cho Công Chúa, như vậy lại vô tình làm tăng thêm tính phá huyết vọng hành, nếu như cái nóng bên trong người Công Chúa không tiêu trừ thì sẽ không bao giờ cầm được máu cho Công Chúa cả! Theo tình hình hiện nay, thì những biện chứng của sư phụ vi thần là hoàn toàn chính xác. Nhưng suy cho cùng thì phương thuốc này của sư phụ vi thần cũng không phải chuyên trị cầm máu chảy ra, có thể trị tận gốc căn bệnh, nhưng máu của Công Chúa cứ chảy thế này, thì e hiệu quả cũng không cao. Thế nên khi dùng phương thuốc này nên cân nhắc cho lượng vừa đúng, trong bài thuốc của sư phụ vi thần nên cho thêm Thạch Cao, Tri Mẫu (cây địa sâm) trị hỏa làm mát dạ dày, đồng thời dùng thêm phương thuốc cầm máu đặc trị của sư phụ vi thần ‘Thất Bảo Tán’ này là có thể hoàn toàn cầm máu.”



“Vậy thì ngươi hãy mau mau lên đi!”



“Vi thần tuân chỉ!” Tiền Bất Thu đứng dậy đi đến bên bàn, cất bút viết phương thuốc, đưa cho người của Ngự Dược Viện. Lần trước trị bệnh cho Đức Phi nương nương, Tống Thần Tông cũng đã nói rồi, Đỗ Văn Hạo phụng chỉ vào hậu cung chữa bệnh, tất cả mọi thứ đều được miễn hết, kê đơn thuốc không cần phải thông qua hội nghị của Thái Y Viện, thế nên bọn người trong Ngự Dược Viện không cần phải đưa cho Hoàng Thượng xem phương thuốc, đã vội vàng chạy đi bắt thuốc rồi.



Cùng lúc này, Tiền Bất Thu cũng sai người về Thái Y Viện đem hộp thuốc của Đỗ Văn Hạo đến đây, sau đó lấy thuốc Thất Bảo Tán ở trong đó ra rồi hòa vào nước, đút cho Công Chúa uống, rất nhanh máu trên mũi Công Chúa đã cầm được rất nhiều, không còn tuôn chảy như trước nữa.



Không lâu sau, Nội Thị của Ngự Dược Viện bưng lên một bát thuốc, Tống Quý Phi trực tiếp đón lấy rồi đút cho con gái của mình uống.



Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi ngắm nhìn Khang Quốc Công Chúa. Nên biết rằng, đây chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi, nếu như vẫn không cầm được máu nữa, thì trong cái thời buổi, triều đại chẳng có dịch vụ truyền máu này, thì Công Chúa chắc chắn sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.



Sau khi uống thuốc vào xong, Tiền Bất Thu lại dùng kỹ thuật châm cứu học được của Đỗ Văn Hạo châm huyệt cho Công Chúa, để tránh tình trạng nàng rơi vào trạng thái hôn mê (bị shock!).



Sau một tuần trà, máu mũi của Khang Quốc Công Chúa chảy ra ngày càng ít đi, lại qua một lúc nữa, thì miệng ú ớ vài tiếng rồi mở mắt tỉnh dậy!



Mọi người trong phòng không kìm được sung sướng, hoan hô vang trời. Thái Hoàng Thái Hậu cũng không cầm nổi lòng, nở một nụ cười với Tống Quý Phi đang ôm lấy con gái của mình khóc thút thít vì vui sướng. Hữu Tướng Quân Vương Ngộ thì vui quá, cứ thế dùng tay đấm liên hồi xuống mặt đất cười lớn. Tống Thần Tông càng nở một nụ cười rạng rỡ hơn ai hết, gật đầu liên tục: “Phương thuốc của Đỗ ái khanh quả nhiên hiệu nghiệm.”



Trong lúc mọi người đang vui mừng thì có một thái giám vội vã chạy vào thông báo: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân đến rồi.”



Tống Thần Tông đang cười vui vẻ, đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Truyền hắn vào đây!”



Một lúc sau, Đỗ Văn Hạo chạy vào, vén áo lên quỳ xuống thi lễ: “Vi thần đến trễ, xin Hoàng Thượng trách tội!”



Tống Thần Tông trông thấy hắn chạy đến đây mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc quần áo xộc xệch, cũng cảm kích bài thuốc của hắn chữa được cho Công Chúa, nên tuy từ khóe miệng nở ra một nụ cười, nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như băng tuyết: “Nhà ngươi đến cũng đúng lúc thật! Khi trồng cây thì chẳng thấy ngươi đâu, nhưng khi ăn quả thì ngươi lại có mặt.”



“Vi thần đáng chết!” Đỗ Văn Hạo không nhìn thấy nụ cười của Tống Thần Tông, cũng không biết bệnh tình của Công Chúa cũng đã tạm thời qua cơn nguy kịch, nên không hiểu Hoàng Thượng nói câu này có ý gì, hốt hoảng đáp: “Xin Hoàng Thượng cho phép thần được xem bệnh cho Công Chúa.”



“Được, ngươi đi xem đi, xem ngươi còn có cao chiêu gì?”
Lâm Duyệt ngoài Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu ra nàng còn rất thân với Đức Phi nương nương. Lâm Duyệt là người rất khó nói chuyện, thậm chí có phần coi thường người khác, nhưng lại rất hợp với người xuất thân bình dân như Đức Phi nương nương.



Lâm Duyệt thì cầm, kỳ, thi, họa, thơ, phú cái gì cũng biết, thậm chí đến những người văn nho, chữ nghĩa trong triều cũng biết Hoàng Thượng có một Tiệp Trữ nương nương thông minh, tài giỏi bên người. Lâm Duyệt ngày thường vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, nhưng không hiểu vì sao nàng lại vô cùng hợp với Đức Phi nương nương, thậm chí đôi khi hai người còn thân nhau như chị em ruột vậy.



Đức Phi nương nương mấy ngày trước, lại được Hoàng Thượng sủng ái trở lại, nên Hoàng Thượng hay tặng Đức Phi nương nương mấy món quà nhỏ. Ngày hôm nay, Hoàng Thượng lại tặng cho Đức Phi nương nương một loại quả khô, đều là thứ ăn vặt mà con gái ai cũng thích ăn, Đức Phi nương nương biết Lâm Tiệp Trữ thích vừa ngồi đọc sách vừa ăn vặt, nên cho người đem một ít qua tặng nàng.



Lâm Tiệp Trữ rất lấy làm mừng, cũng thấy mình không có việc gì, bèn đi đến cung Thánh Thụy tìm Đức Phi nương nương nói chuyện.



Trong cung Thánh Thụy, Đức Phi nương nương đang thêu yếm hoa cho mấy đứa con của mình, nghe thái giám bẩm báo có Lâm muội muội đến chơi, vội buông xuống bảo người mời nàng vào.



Lâm Tiệp Trữ bận một bộ quần áo màu vàng nhạt, trong tay cầm một cái bọc đi vào trong, Đức Phi nương nương vội đứng dậy ra tận nơi tiếp đón, hai người sau khi hỏi han vài câu xong rồi ngồi xuống ghế. Đức Phi nương nương bảo thị nữ lấy thêm một ít đồ điểm tâm và những thứ hoa quả mà Lâm Tiệp Trữ thích ăn đem lên, rồi sau đó hai người cùng ngồi lên chiếc sạp mềm nói chuyện.



Lâm Tiệp Trữ cầm một chiếc bánh lên cắn một miếng, nhấp một ngụm trà nói: “Tỷ tỷ, lúc nãy muội xem sách mệt rồi, thì cũng vừa vặn tỷ cho người đem đồ ăn đến, thế nên mới đến đây để tạ ơn tỷ tỷ.”



“Chị em mình còn cám ơn cái gì nữa chứ. Đúng rồi, nghe nói hoa mai lại nở trong cung Nguyệt Thanh của muội đúng không? Chuyện đó có thật không vậy?” Đức Phi nương nương vẻ mặt hiếu kỷ nhìn Lâm Tiệp Trữ.



“Đúng vậy, hôm qua Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu đều đến cung Nguyệt Thanh ngắm hoa, Hoàng Thượng xem xong còn vẽ một bức tranh nữa, hôm nay đã cho người treo lên rồi.”



“Như vậy thì tốt, muội này, tỷ nói thật lòng nhé! Hiếm lắm mới có dịp Hoàng Thượng đến cung Nguyệt Thanh thăm muội, muội đừng có nét mặt lạnh lùng như vậy nữa.”



Lâm Tiệp Trữ thản nhiên nói: “Hoàng Thượng đến là để ngắm hoa đó chứ!”



“Thì cũng vì muội mà đến đó thôi.”



Lâm Tiệp Trữ nhẹ nhàng chuyển đề tài câu chuyện sang một hướng khác: “Tỷ tỷ tặng muội mấy thứ quả khô ăn rất ngon, muội mấy ngày hôm nay thấy trời sắp vào hè rồi, cũng thêu mấy chiếc yếm nhỏ. Mấy đứa trẻ mặc ít, lại ham ngủ, nên dễ nhiễm lạnh, thêu sẵn như vậy để đề phòng cần dùng tới.” Nói xong đưa cái bọc trong tay tặng cho Đức Phi nương nương.



Đức Phi nương nương nhận lấy cái bọc, mở ra thì thấy trong đó là hai cái yếm nhỏ được thêu rất tinh xảo và cầu kỳ, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ biết người làm ra nó đã kỳ công đến mức nào rồi. Con gái nhỏ tuổi của Đức Phi nương nương Từ Quốc Công Chúa mới hai, ba tuổi nên mặc vào sẽ rất hợp: “Cảm ơn muội! muột thật có lòng quá!”



Lâm Tiệp Trữ đảo mắt nhìn Đức Phi nương nương dò xét, nói: “Thần sắc của tỷ càng ngày càng tốt, không biết tỷ uống thuốc linh đơn diệu dược gì mà hay vậy? Nói cho muội biết được không?”



“Tốt cái gì mà tốt! Người ta cũng sắp già đến nơi rồi đây này!” Tuy ngoài miệng Đức Phi nương nương chỉ nói như vậy, nhưng thực chất trong lòng lại rất đắc ý, đứng dậy lấy trong tủ ra một cái cẩm hộp, rồi quay lại đưa cho Lâm Tiệp Trữ nói: “Cái vật trong chiếc hộp này bảo dưỡng sắc đẹp rất tốt, tỷ tặng cho muội đó.”