Tống Y
Chương 247 : Tặng thiếp
Ngày đăng: 19:20 18/04/20
“Á!” Tất cả các cung nữ đều kêu lên kinh ngạc, không hiểu nương nương nói vậy là có ý gì. Hơn nữa, nơi đây còn xuất hiện một nam nhân nữa, làm sao họ dám cởi hết quần áo ra được? Thế nên tất cả đều đứng im không có ai dám động đậy gì cả.
“Các ngươi làm sao vậy? Phải chờ bổn cung nói lần thứ hai sao? Đứa nào cởi ra chậm nhất sẽ bị lôi ra ngoài kia đánh ba mươi roi.”
Ngay lập tức, tất cả cung nữ đều đưa tay lên, nét mặt lo lắng, bối rối cởi hết quần áo xuống, không ai còn để ý đến sự hiện diện của Đỗ Văn Hạo có mặt tại đây, ngắm nhìn bọn họ nữa. Rất nhanh, tất cả bọn họ giờ đây đều không một mảnh vải che thân, trần trụi đứng thành hàng ở chỗ đó.
Vẻ mặt của Trần Mỹ Nhân càng thêm đắc ý, cười nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân nhìn xem bổn cung không nói dối đại nhân đúng không? Trong cung của ta, những cung nữ này, không những diện mạo xuất chúng, thân hình, vóc dáng cũng thuộc vào hạng tuyệt đỉnh đúng không? Thôi được rồi, đại nhân cứ chọn hai đứa trong bọn chúng đi, chọn ít quá thì lại không thể hiện được thành ý của bổn cung, nhiều quá thì lại sợ bọn chúng về làm phiền đại nhân. Hai người thiếp, cộng với phu nhân của đại nhân, là ba người, như vậy cũng hòm hòm rồi, còn phải để thừa mấy chỗ cho đại nhân, để về sau nhỡ đại nhân gặp được người vừa ý mình, còn có chỗ để mà nạp thêm nữa chứ. Ý! Đỗ đại nhân, sao đại nhân lại quay người đi đâu thế? Quay người lại mà chọn đi chứ!”
Vừa nãy khi bọn cung nữ bắt đầu đưa tay lên cởi quần áo xuống, thì Đỗ Văn Hạo đã quay ngoắt người đi, không dám nhìn rồi. Trần Mỹ Nhân lúc đó chỉ mải nhìn bọn cung nữ cởi quần áo, đắc ý mải mê nói liên miệng, nên không để ý thấy hắn đã quay người đi tự bao giờ. Bây giờ mới phát hiện ra, nên bắt hắn quay người lại.
Đỗ Văn Hạo cuống quýt chắp tay trả lời: “Vi thần đa tạ, đa tạ ý tốt của nương nương, chỉ là bây giờ, vi thần quả thực còn rất trẻ, cảm thấy việc này cũng không hợp lý cho lắm, hơn nữa vi thần cũng không có ý muốn nạp thiếp.”
“Nạp thiếp còn phải xem tuổi trẻ hay già sao? Ngươi cứ đi dò hỏi xem, trong triều văn võ bá quan, có người nối nghiệp cha lên làm Vương Hầu, tuổi đời còn trẻ hơn ngươi ấy, vậy mà người ta đã năm thê, bẩy thiếp đầy ra rồi, thôi đừng có nói nhiều nữa! mau chọn đi, nhanh lên!”
Đỗ Văn Hạo vẫn quay lưng lại, không chịu tuân theo ý chỉ của nương nương.
Còn đám cung nữ kia, nghe nói mình sắp được vị Thái Y Viện Viện Phán, quan chức chính lục phẩm này chọn về làm thiếp, thì vừa thẹn vừa mừng. Cung nữ được về làm lẽ cho các mệnh quan trong triều đình, là một việc vô cùng trọng đại, to lớn và may mắn. Tuy bọn họ đều làm ra vẻ thẹn thùng như vậy, nhưng trong lòng thì người nào người nấy cũng đều hóp bụng ưỡn ngực, làm đủ mọi cách để tôn thêm vẻ đẹp thân hình, làm cho vóc dáng của mình càng thêm hấp dẫn hơn nữa. Làm như vậy mong sẽ thu hút được ánh mắt chú ý của Đỗ Văn Hạo.
Nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn không chịu quay người lại, cứ liên miệng cáo tội với nương nương.
Trần Mỹ Nhân bất đắc dĩ đành hứ lên một tiếng, nói: “Thế thì thế này, ngươi không chịu chọn, thì bổn cung sẽ chọn hộ cho ngươi hai đứa vậy!”
Trần Mỹ Nhân chầm chầm tiến đến đám cung nữ trần truồng như nhộng, hai mắt thi thoảng lại quét lên quét xuống trên thân thể của bọn họ, nàng đi hết phía đằng trước, rồi lại vòng ra phía đằng sau, nhìn ngắm xong đâu đấy, Trần Mỹ Nhân gọi hai đứa cung nữ thân hình mỹ miều, tướng mạo xinh xắn, ngực to, eo nhỏ, mông căng tròn nhất đứng ra phía trước, và nói: “Hai đứa cung nữ này, một người là người phục vụ thân cận của bổn cung, tên là Liên Nhi, còn người kia là cung nữ mới vào cung tên Tự Nhi. Hai người bọn chúng, bất kể tướng mạo, phẩm cách, hay hiền lương thục đức đều thuộc vào hạng dâu hiền, vợ đảm, làm thiếp cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ dễ chịu vô cùng. Mặc dù Liên Nhi từ trước đên giờ đều theo hầu ta, ta cũng có chút không đành lòng. Nhưng ta vốn là người như vậy, tặng đồ gì thì phải tặng đồ tốt nhất, thôi ta tặng cho ngươi bọn chúng đấy.”
Đỗ Văn Hạo cũng liếc mắt nhìn trộm hai cô gái đang trong thân thể lõa lồ một cái, rồi lại nhắm mắt lại ngay lập tức, nói thật, hai người con gái đó, quả thật đúng là mỹ nhân giáng trần, so với những minh tinh sexy nhất thời hiện đại, hai người bọn họ cũng không hề thua kém chút nào. Nhưng Đỗ Văn Hạo cũng lờ mờ hiểu ra dụng ý tặng người của Trần Mỹ Nhân. Thế nên, trong bụng nghĩ nếu chối từ được thì cứ làm mọi cách để chối từ, mặt mày ủ rũ than: “Bẩm nương nương, cái này vi thần không thể tuân theo lệnh của nương nương được.”
Trần Mỹ Nhân mặt lạnh như tiền: “Sao hả? Lẽ nào ngươi chỉ nghe lời của Thái Hoàng Thái Hậu? Không chịu nghe lời của bổn cung?”
Đỗ Văn Hạo bỗng rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Trần Mỹ Nhân nhìn đám cung nữ một cái, rồi vẫy tay nói: “Các ngươi lui ra trước đi!”
Bọn cung nữ đều lui hết ra ngoài, Trần Mỹ Nhân đi đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo, lạnh lùng nói: “Hai người chúng ta đều là người thông minh hiểu biết cả, không việc gì cứ phải giấu giấu giếm giếm nữa. Bổn cung biết ngươi làm việc cho Thái Hoàng Thái Hậu. Đúng rồi, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi thọ cũng cao rồi đúng không? Năm nay sắp tám mươi rồi thì phải!”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, Thái Hoàng Thái Hậu đã sắp tám mươi tuổi rồi? Vậy mà bà lão đó trông cũng chỉ trạc hơn bốn năm mươi tuổi, lưng không gù, eo không cong, cặp vú căng đầy. Khuôn mặt của bà ta mịn màng như có thể búng ra được cả nước vậy, chỉ có mỗi nơi khóe mắt là có vài nếp nhăn mà thôi. Trông bà ta cũng hơi già một chút, nhưng làm gì mà tận gần tám mươi tuổi cơ chứ? Thuật bảo dưỡng sắc đẹp trong cung đình quả thật bá đạo, cái này mà có thể đem về thời hiện đại, thì nhất định sẽ phát tài!
“Ai là mùa thu đầu tiên của ta.”
“Chôn xuống cho ta một giấc mơ.”
“Hũ rượu này phải ủ trong bao lâu.”
“Mới đến lúc may mắn được mở hũ ra”
Đỗ Văn Hạo mới chỉ hát xong bốn câu đó, mà Lâm Duyệt trong phút chốc đã ngấn lệ, hai mắt chớp chớp, nói: “Bài hát này hay quá, có phải do tiên sinh viết không?”
Đây là bài hát Nữ Nhi Hồng do Mai Diễm Phương (một ca sĩ nổi tiếng của Hồng Kông) trình diễn, Đỗ Văn Hạo đáp: “Bài này không phải do vi thần viết, mà là do người khác viết. Vi thần ngoài việc khám chữa bệnh ra, thì thi ca, thơ thẩn, thần đều không biết, viết bài hát, và phổ nhạc thì thần còn dốt hơn nữa.”
“Tiên sinh khiêm tốn quá rồi đó. Khi chúng ta cùng ngồi nhấm nháp chén rượu Nữ Nhi Hồng, thì đem bài hát này ra hát cùng để trợ hứng, không phải rất tuyệt sao?”
“Được chứ sao không! Nói thật, lời của bài hát này vi thần cũng quên mất rồi. Chờ có thời gian rỗi, vi thần sẽ cố nhớ ra lời bài hát này.”
“Vậy thì tốt quá! Nói như vậy thì chúng ta hãy hẹn nhau vào một buổi nào đó, mà thôi, hẹn hôm khác không bằng hôm nay, hay hôm nay luôn nhé?”
“Vâng! Hôm nay cũng được.”
“E rằng cái này không ổn!” Trần Mỹ Nhân đột nhiên chen ngang vào, nói: “Tỷ tỷ, người muội mấy hôm nay mệt mỏi đau nhức lắm, thế nên Hoàng Thượng mới hạ chỉ cho Đỗ đại nhân vào đây để chữa bệnh cho muội. Bệnh của muội đến giờ vẫn chưa chữa xong, giờ đây muội không thể tách rời khỏi Đỗ đại nhân nửa bước được.”
Ánh mắt của Lâm Tiệp Trữ trở nên u ám, miễn cưỡng cười đáp: “Vậy chờ Đỗ đại nhân chữa bệnh xong cho muội, rồi qua chỗ tỷ tỷ vẫn chưa muộn.”
“Như vậy cũng không được, mấy ngày hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, Đỗ đại nhân phải đến Thiên Nhan cung ngay, và phải đến tận tối mịt, hậu cung đóng cửa mới được ra về. Thân thể, gân cốt của muội lại yêu kiều, mỏng manh, cao quý, không khỏe được như tỷ tỷ! Muội bây giờ một ngày cũng không thể rời xa Đỗ đại nhân được. Tỷ tỷ bây giờ chỉ có mỗi một cách là chờ bệnh của muội khỏi hẳn, rồi bảo Đỗ đại nhân đến cung Nguyệt Thanh của tỷ tỷ mà uống rượu thưởng trăng!”
Thực ra bệnh của Trần Mỹ Nhân đã khỏi từ lâu rồi, nhưng chỉ vì ích kỷ mà độc chiếm Đỗ Văn Hạo không muốn nhường cho ai cả, tính này của nàng chẳng khác gì những đứa trẻ hư được quen thói chiều chuộng, muốn gì thì phải lấy bằng được, cướp bằng được, kể cả mình không dùng đến, nhưng cũng không chịu buông tha, nhường cho người khác, chỉ muốn giữ làm của riêng cho mình mà thôi.
Nếu theo quy tắc trong cung, cổng của hậu cung chỉ cần trời tối là sẽ đóng cửa lại, người ngoài sẽ không được vào hậu cung. Bất kỳ người nào, với bất kỳ lý do nào kể cả Ngự Y trước khi trời tối đều bắt buộc phải rời cung, nếu không sẽ bị phạt tội rất nặng.
Cho dù buổi đêm có phát bệnh đột ngột, thì cũng chỉ có lúc đấy mới bắt đầu triệu hồi Ngự Y vào trong cung.
Đỗ Văn Hạo nhìn ra được vẻ mặt thất vọng, lo lắng, sốt ruột của Lâm Duyệt. Trong lòng cũng xao xuyến, đột nhiên hắn nhớ ra, Đức Phi nương nương có nhắc với hắn là, nghĩa mẫu của Lâm Duyệt đang bị bệnh, Thái Y cũng không chữa khỏi được, nên muốn mời hắn đến xem bệnh giúp. Trông Lâm Duyệt sốt ruột, lo lắng như vậy e rằng bệnh tình cũng khá nghiêm trọng. Trần Mỹ Nhân vốn đã không cần Đỗ Văn Hạo chữa trị nữa rồi, nhưng nàng ta lại cứ giữ hắn lại, không tha cho hắn đi, nên Đỗ Văn Hạo cũng bất giác sốt ruột thay cho Lâm Duyệt, mồ hôi trên trán toát ra như suối.