Tống Y

Chương 249 : Thuốc không đúng bệnh!

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Liên Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, thân hình yêu kiều của nàng lại run lên một cái, giọng nói nhỏ nhẹ đáp: “Tiện thiếp nếu biết chuyện gì dĩ nhiên sẽ nói cho lão gia biết! Nhưng Trần Mỹ Nhân hành sự rất cẩn thận, đến những người thân cận nhất nương nương cũng không tin tưởng, thế nên tiện thiếp cũng không biết nhiều chuyện về nương nương cho lắm, e rằng cũng chẳng có gì để nói cho lão gia biết cả.”



“Có lẽ đối với nàng thì nó không có gì, nhưng đối với ta thì lại rất có tác dụng thì sao. Nàng cứ yên tâm, chỉ cần Trần Mỹ Nhân nương nương không làm gì càn quấy, ta quyết không vu oan cho nương nương. Nhưng nếu như nương nương làm những việc khuất tất, thì ta cũng không bao giờ làm ngơ đâu.”



“Tiện thiếp đã hiểu!”



Đỗ Văn Hạo quay mặt sang ngắm nhìn Liên Nhi, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: “Nơi hậu cung, bao nhiêu Phi Tần bị bệnh có phải là do Trần Mỹ Nhân nương nương giở trò không?”



“Tiện thiếp không biết!” Liên Nhi dập đầu đáp: “Không phải Liên Nhi bênh cho nương nương, mà là do tiện thiếp không hề biết gì về chuyện này cả, mong lão gia minh xét!”



Đỗ Văn Hạo kéo nàng lại vào trong lòng, sờ soạn lên thân hình mịn màng của nàng rồi gật đầu nói: “Lão gia biết nàng nói thật, kể cả nương nương có làm chuyện đó rồi đi chăng nữa, thì việc quan trọng như vậy cũng không thể để cho nàng biết được, nếu nàng biết được chuyện này rồi, thì làm sao mà nương nương lại ban tặng nàng cho ta để cắn lại nương nương một cái chứ, đúng không? Người ta hay nói nhân nghĩa vợ chồng, mà vợ thì phải nghe theo chồng chứ, Trần Mỹ Nhân dại gì mà làm chuyện ngu ngốc như vậy!”



Liên Nhi nghe xong nấc lên từng tiếng, khóc thút thít trong lòng Đỗ Văn Hạo: “Lão gia thật là tốt! Tiện thiếp đa tạ lão gia vô cùng!”



“Thôi được rồi! Chỉ cần nàng một lòng một dạ với ta, ta cũng sẽ như vậy với nàng!”



“Vâng! Tiện thiếp đã hiểu rồi.”



Đỗ Văn Hạo lại thuận miệng hỏi tiếp: “Trước khi ta đến đây, thì các nương nương ở trong cung hay đi tìm vị Thái Y nào chữa bệnh vậy?”



“Ừm! Là Phó Viện Phán, đúng rồi, Phó Viện Phán có rất nhiều phương thuốc bí truyền để dưỡng da, làm đẹp hiến dâng cho Hoàng Hậu nương nương, và cho cả nương nương của tiện thiếp nữa! À không, bây giờ thiếp nên xưng là Trần Mỹ Nhân nương nương, nghe nương nương nói hiệu quả rất tốt!”



“Thật vậy sao? Cái nghệ thuật bảo dưỡng của Thái Hoàng Thái Hậu cũng là dùng phương thuốc bí truyền của ông ta đúng không?”



“Có lẽ là vậy! Những việc như vậy đều là bí mật, người ngoài ít người được biết lắm, thế nên tiện thiếp cũng không biết!”



“Trần Mỹ Nhân nương nương còn hay thân thích với ai nhất? Ai là người hay đến Thiên Nhan cung chơi?”



“Thế thì nhiều lắm, hồi trước khi Vương An Thạch vẫn còn làm tể tướng thì ông ấy và thuộc hạ rất hay đến chơi.”



“Nghe nói Trần Mỹ Nhân là do Vương An Thạch hiến tặng cho Hoàng Thượng đúng không?”



“Đúng vậy, mọi người đều nói ông ấy vì dâng tặng Trần Mỹ Nhân mà được Hoàng Thượng phong cho chức Tể Tướng.”



Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lão gia của nàng tuy mới chỉ một lần được gặp mặt Hoàng Thượng, nhưng thấy Hoàng Thượng không phải thuộc hạng người hồ đồ chút nào. Cho dù Hoàng Thượng rất yêu quý Trần Mỹ Nhân, nhưng cũng không phải vì thế mà đem cái chức tể tướng quan trọng như vậy ban cho người khác một cách bừa bãi được, Vương An Thạch cũng là một người rất có thực tài đó.”



“Vâng, thưa lão gia!” Liên Nhi vẫn chưa biết Đỗ Văn Hạo rốt cuộc đứng về phe bên nào, nên cũng không dám nói bừa làm Đỗ Văn Hạo phật lòng, bèn nhẹ nhàng chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác: “Khi Phó đại nhân bận có việc không đến được, thì Đại Phương Mạch Thái Y Ngô Khởi Minh sẽ đến thay cho ông ta, nghe nói Ngô Khởi Minh đại nhân cũng có chút huyết thống với Phó đại nhân.”



Ngô Khởi Minh? Đỗ Văn Hạo vắt óc cố nhớ xem có ấn tượng gì không? Nhưng rốt cuộc Ngô Khởi Minh cũng chẳng để lại ấn tượng gì cho hắn cả, Ngô Khởi Minh chẳng qua cũng chỉ là một Thái Y thông thường ở Thái Y Viện mà thôi. Mà Thái Y thì có đến hàng trăm người, Đỗ Văn Hạo mới chân ướt chân ráo đến đây, nhưng ai cũng biết hắn, còn hắn thì chẳng biết ai cả. Nhưng nếu là cùng hội cùng thuyền với Phó Hạc thì Đỗ Văn Hạo đã có ngay ấn tượng không tốt về người này rồi.



Đang trong lúc nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng bẩm báo: “Lão gia, thiếu phu nhân, có khẩu dụ của Hoàng Thượng truyền đến, mời lão gia mau mau ra tiếp chỉ.”



Đỗ Văn Hạo lấy làm kinh hãi, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà Hoàng Thượng lại có chỉ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?



Hai người đều vội vàng trở mình ngồi dậy, gọi thêm một đứa nha hoàn đến giúp thay bộ quan phục, vội vã chạy tới.



Một viên thái giám già đem theo mấy tên thái giám trẻ cùng đám đại nội thị vệ, đang ngồi ngay ở tiền đường uống trà, trông thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, lão thái giám đó vội vã chắp tay nói: “Đỗ đại nhân! Muộn thế này rồi, còn đến đây phá hỏng giấc ngủ của đại nhân, nghe nói đại nhân mới nạp thiếp, không làm lỡ chuyện động phòng hoa chúc của đại nhân chứ? Ha ha ha!”




Đỗ Văn Hạo cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Thưa Quận Quân, người có nghe được tiếng của vi thần không?”



Hai mắt già nua của Phùng Thị mở ra đục ngầu nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, đôi môi động đậy nhưng không phát ra được tiếng nói.



Đỗ Văn Hạo vươn tay ra sờ vào trán của bà, thấy trán bà nóng rực, vừa lúc đó cung nữ cũng đã bê ra cho Đỗ Văn Hạo một chiếc ghế, hắn liền ngồi xuống rồi quay ra hỏi Lâm Tiệp Trữ: “Quận Quân bị phát bệnh khi nào vậy? Khi mới phát bệnh thì có hiện tượng gì?”



“Cũng được gần một tháng rồi, mẫu thân hồi trước có mắc bệnh về dạ dày, rất hay lên cơn đau và bị trướng dạ dày. Mời mấy vị Thái Y đến chữa, thì bọn họ đều nói đây là bệnh cũ lâu năm rất khó chữa, chỉ có mỗi cách là từ từ mà trị. Khai mấy phương thuốc uống rồi mà vẫn không thấy đỡ hơn chút nào. Sau đó Phó Viện Phán tiến cử Đại Phòng Mạch Thái Y Ngô Khởi Minh đến đây chữa trị, Ngô đại nhân chẩn đoán là tỳ vị bị suy nhược, nên khai một phương thuốc, nhưng mẫu thân uống xong thì bệnh lại ngày càng nặng thêm.”



“Tại sao không đi tìm đệ tử của vi thần là Tiền Bất Thu?”



“Ta đi tìm rồi, nhưng Phó Viện Phán nói là Tiền đại nhân chỉ chuyên về tiểu phương mạch (chuyên về nhi khoa) mà thôi, mà Ngô Thái Y thì lại là người chuyên trị căn bệnh này, nếu như Ngô đại nhân đã hết cách chữa, thì người khác cũng vậy, nên không đồng ý cho Tiền đại nhân đến chữa.”



“Sao Phó Hạc lại có quyền nói như vậy chứ? Thái Y Viện có hàng trăm vị Thái Y, bao nhiêu nhân tài ẩn nấp đầy ra đấy, ông ta làm sao biết được cơ chứ? Vi thần ghét nhất cái thói hống hách này của Thái Y Viện!” Đỗ Văn Hạo càng nói lại càng tức giận, hắn tự vỗ vào đùi mình một cái rồi lại nói tiếp: “Đồ đệ của vi thần Tiền Bất Thu khi chưa bái vi thần làm sư phụ, đã có tiếng là thần y rồi, tuy ông ấy chuyên về tiểu phương mạch, nhưng cũng là một đại phu đa khoa, bệnh gì cũng có thể biện chứng và điều trị được.”



Đang trong lúc nói chuyện, thì Quận Quân mở miệng, trợn mắt lên, miệng khạc khạc, cung nữ đứng cạnh đó vội vã đỡ bà dậy nằm úp bên phía cạnh giường. Quận Quân ọe lên mấy tiếng khan khô, nhưng chỉ nôn ra được một ít nước dịch vị trong dạ dày, rõ ràng là bà không còn gì trong bụng để mà ói nữa cả.



Một cung nữ khác vội vàng đem lên một bát nước ấm, đưa đến cạnh bà, Quận Quân uống liền một hơi gần đến nửa bát, rồi lại nhắm mắt nằm xuống.



Đỗ Văn Hạo nói: “Quận Quân thích uống nước ấm nóng hay uống nước lạnh vậy?”



“Nước ấm! Nhưng lại không muốn ăn cơm, cháo cũng không ăn được một chút nào.”



Đỗ Văn Hạo cầm lấy cánh tay khô gầy trơ trọi của Quận Quân lại, đưa ba ngón tay lên chăm chú bắt mạch cho bà, được một lúc thì hắn lại đổi tay bên kia nghe ngóng tiếp. Sau khi bắt mạch xong, hắn bèn nhẹ nhàng mở miệng của Quận Quân ra kiểm tra lưỡi của bà, sau đó hỏi tiếp về chuyện tiểu tiện, đại tiện, ngủ nghê và những thứ khác của bà.



Sau khi hỏi xong, Đỗ Văn Hạo nói: “Phương thuốc của Ngô Khởi Minh còn ở đây không?”



“Vẫn còn đây! Ta đã chép lại một phần khác rồi.”



“Xin nương nương đưa cho vi thần xem xét một chút.”



Lâm Tiệp Trữ vội bảo người đem phương thuốc của Ngô Khởi Minh lại cho Đỗ Văn Hạo xem. Đỗ Văn Hạo xem xong bèn lắc lắc đầu nói: “Đúng là tên lang băm, bất tài vô dụng, hại người!”



Lâm Tiệp Trữ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ: “Đỗ đại nhân, ý của đại nhân là, bệnh mẫu thân của ta vẫn có thể chữa được?”



“Thưa nương nương! Bệnh của Quận Quân dĩ nhiên là có thể chữa được!” Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng “Vị Thái Y trước chẩn đoán là bệnh lâu năm là hoàn toàn sai lầm, nên biện chứng không chính xác, do vậy kê thuốc uống vào dĩ nhiên là không có tác dụng. Còn Ngô Khởi Minh chẩn đoán là tỳ vị suy yếu thì biện chứng hoàn toàn chính xác. Vành lưỡi của Quận Quân trắng, trong lưỡi thì hồng nhưng mà lại khô, mạch hẹp nhỏ, hơn nữa tần xuất lại đập nhanh, cộng thêm các triệu chứng ấn mạch khác, đích xác là tì vị suy nhược. Thế nhưng Ngô Khởi Minh dùng thuốc lại hoàn toàn sai lầm! Tì vị suy nhược sao lại có thể dùng thuốc có đặc tính khô nóng được cơ chứ? Dĩ nhiên, nếu dùng liều lượng ít thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn cả, nhưng mà hắn lại cho người bệnh dùng một liều lượng lớn như vậy, dường như đã quá mức yêu cầu cần thiết của căn bệnh này, do vậy nên thuốc đã làm tổn thương dịch vị dạ dày! Người ta hay nói khô nhưng không nên nóng chính là lẽ đó!”



“Thì ra là như vậy!” Lâm Tiệp Trữ vội vàng hỏi: “Đỗ đại nhân xem xem nên dùng thuốc như thế nào? Mau mau kê đơn cho mẫu thân của ta đi!”



Đỗ Văn Hạo gật đầu, đi đến bên bàn cầm bút viết một phương thuốc, đưa cho Lâm Tiệp Trữ nói: “Dịch vị dạ dày của Quận Quân bị tổn thương nặng nề, nên việc làm cấp bách trước mắt là nên bồi dưỡng dịch vị dạ dày, làm trơn tru dạ dày. Bài thuốc này của vi thần là Ích Vị Thang, nên dùng lửa nhỏ đun liu riu, dùng nước đun thuốc thay cho trà chốc chốc đưa cho Quận Quân uống, sau khi uống thuốc thì thân thể sẽ giảm sốt, cái nóng bên trong dạ dày cũng sẽ tự tiêu, sau đó thì nên bồi dưỡng bằng thức ăn để lại sức. Bệnh của Quận Quân cùng lắm chỉ cần uống năm thang thuốc, nửa tháng sau thì có thể khỏi hẳn.”



Lâm Tiệp Trữ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Mẫu thân của ta bị bệnh dày vò đã lâu, trong thời gian ngắn như vậy mà đã trị khỏi rồi sao?”



Đỗ Văn Hạo mới nạp được thiếp, nên trong lòng rất vui vẻ, chỉ cười đáp: “Xin nương nương cứ yên tâm! Vi thần sao có thể so bì được với tên bất tài Ngô Khởi Minh đâu! Biện chứng chẩn đoán thì chính xác, còn dùng thuốc thì…”



Lời hắn vừa mới nói đến đây. thì nụ cười trên môi của Đỗ Văn Hạo chợt biến mất, đôi lông mày của hắn cau lại, dường như đang nói chuyện với Lâm Tiệp Trữ, lại giống như hắn đang nói chuyện một mình vậy: “Biện chứng chẩn đoán chính xác, tại sao lại kê một đơn thuốc sai lệch hoàn toàn với căn bệnh như vậy chứ? Ngô Khởi Minh dù gì thì cũng là một Thái Y của Thái Y Viện, đều là trong một vạn đại phu mới chọn được một, thế mà sao hắn ta lại mắc phạm phải một sai lầm vớ vẩn như thế này cơ chứ? Có điều gì đó không ổn!”