Tống Y

Chương 25 : Kinh động

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Hắn ngồi xổm xuống, nhờ vào ánh trăng chiếu xuống quan sát kĩ, kinh hỉ thốt lên: “Ai nha! Là một chú hổ con!”



Tuyết Phi Nhi vừa nghe vậy cũng vội vàng tiến tới ngồi xuống nhìn: “Đúng vậy! Còn đang nhúc nhích này! Mặc dù có nhiều con nhưng mà đều bất động, hình như đã chết.”



Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên, còn có vài con hổ con nữa, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất. Đưa tay kiểm tra, trừ một con còn đang nhẹ nhàng cử động ở bên ngoài, còn lại tất cả đều đã chết cứng.



Điều này chứng tỏ, đây là một con cọp cái, hoài thai sắp sinh sản, lại bị cái bẫy hổ này kẹp chặt lấy, mất máu nhiều quá nên chết, vì bảo vệ con, nên con cọp này vẫn ngửa đầu nhìn về phía trước, cho đến khi chết đi,hổ chết hổ vẫn còn uy, hai người tưởng gặp phải con cọp còn sống, lúc này mới sợ tới mức không nhận ra. Chỉ tiếc là ngoại trừ con hổ nhỏ này thì những con còn lại đều đã chết.



Đỗ Văn Hạo đặt cái cuốc thuốc xuống, thật cẩn thận mà dùng hai tay ôm tiểu lão hổ này lên,tiểu lão hổ này vừa mới được sinh ra, chỉ lớn hơn một chút so với nắm tay của hắn, liên tục run rẩy nằm cuộn tròn trong lòng bàn bay hắn, giống như lá rụng trong gió mùa thu.



“Ôi! Đáng yêu quá!” Tuyết Phi Nhi đưa tay vuốt ve thân thể tiểu lão hổ.



Đỗ Văn Hạo nói: “Nó không chịu được lạnh, hơn nữa rất đói bụng, tuỳ thời có thể chết đi.”



“Vậy phải làm sao bây giờ?”



Đỗ Văn Hạo cởi bỏ áo choàng, đem để tiểu lão hổ vào bên trong, bọc kĩ trên dưới, nói: “Trước tiên mang về, nuôi nó mấy tháng đến lúc nó có thể sống độc lập, lại thả nó về núi.”



“Cái gì? Ngươi muốn nuôi con hổ này? Hổ rất thích ăn thịt người đó, ngươi làm vậy gọi là nuôi hổ gây hoạ.”



Người cổ đại còn chưa có ý thức bảo vệ động vật, hơn nữa hổ là loài động vật hung dữ, cứ nhìn thấy nó là muốn giết, giết hổ còn có thể được tôn làm anh hùng, giống như là Võ Tòng. Nhưng mà đối với Đỗ Văn Hạo, từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục con người cùng động vật cùng sống hài hoà, tư tưởng này đã thâm căn cố đế, hơn nữa còn bị ảnh hưởng của tư tưởng lương y như từ mẫu, muốn để cho hắn nhìn tiểu hổ đáng thương còn sống này chết đói thì hắn không làm được, cho nên Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hổ trong lòng, nói: “Không sao, thật ra bản tính của hổ là sợ người, chỉ có điều những lúc đó hồ cho rằng con người tập kích vì vậy mới cắn trả, tiểu lão hổ này vừa mới sinh ra, hai con mắt còn chưa mở, răng nanh cũng chưa mọc, muốn làm hại người cũng không được, đợi khi nó lớn sẽ thả về rừng rậm là được.”




Cha của Tuyết Phi Nhi giữ lấy nữ nhi đánh giá trên dưới, thấy nàng không có làm sao, lúc này mới yên tâm, tức giận nói: “Con thật đúng là, nơi này là núi sâu rừng già nếu gặp phải mãnh thú thì phải làm sao? Nếu như con xảy ra điều gì, cha làm sao ăn nói với mẹ con ở dưới suối vàng đây!”



“Cha! Người ta không phải vẫn tốt đấy thôi!” Tuyết Phi Nhi dậm chân nói.



“Được được !Ta về nhà nha!”



“Con không về, con còn có chuyện cần làm!”



“Chuyện gì?”



“Con, con muốn mua một con chó con.”



Tống chưởng quầy ngạc nhiên nói: “Con mua chó làm gì?”



Tuyết Phi Nhi liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, ha ha cười: “Là muốn mua giúp Đỗ đại phu. Hắn nói sau này thường phải lên núi hái thuốc, con không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ hắn, nên nghĩ đến việc nuôi một con chó làm bạn. lên núi hái thuốc cũng cho thể giúp đỡ được phần nào, hôm nay con hái thuốc trên núi cùng Đỗ đại phu. nhìn thấy một ít thỏ hoang, nếu có một con chó săn là tốt rồi. Có thể vừa săn thú lại vừa hái thuốc cho nên mới muốn mua một con chó nhỏ để nuôi.”



“Ồ, thì ra là như vậy, điều này cũng không cần gấp, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, ngày khác hỏi nhà nào có chó sinh con, liền mua được ngay mà.”



“Điều này, điều này không được, cần phải hôm nay, cần ngay bây giờ !”