Tống Y

Chương 257 : Kết thân

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


Người được phẫu thuật là nhi tử nhỏ tuổi nhất của mình, Tống Thần Tông trong lòng đương nhiên vô cùng lo lắng. Nhưng, ông ta không thể đứng đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, sự uy nghi của Hoàng Đế khiến ông ta lúc nào cũng phải giữ phong phạm. Thứ hai, ông ta cũng không dám nhìn người khác dùng dao mổ bụng nhi tử của mình ra, cho dù ông ta biết đó là đang trị bệnh.



Tống Thần Tông không muốn có bất kỳ hành động không thỏa đáng nào với thần y Đỗ Văn Hạo đang cứu mạng nhi tử của mình. Ông ta biết, nếu Đỗ Văn Hạo có thể dụng loại thần kỹ mổ bụng liệu thương này để cứu mạng nhi tử của mình, tương lai nói không chừng cũng có một ngày phải cần hắn cứu tính mạng của mình hoặc là những thân nhân khác của ông ta, người có bản sự như thế này tuyệt đối phải lung lạc tâm của hắn thì mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý phục vụ cho mình.



Thân làm Hoàng Đế, ông ta đương nhiên biết sự đáng quý của một nhân tài, đặc biệt là đối với người thiện trường môn thần kỳ mổ bụng liệu thương mà trên đời chỉ có một không hai này.



Thời gian phẫu thuật kỳ thật không phải là quá dài, nhưng đối với những người trong phòng mà nói thì giống như là đã trải qua một thế kỷ. Khi bọn họ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo mặt mày tươi cười bước vào, cơ hồ những khuôn mặt đang cau lại tất cả mọi người đều đồng thời giãn ra.



Đỗ Văn Hạo bước lên trước, cúi người trước mặt Tống Thần Tông, nói: "Hoàng Thượng, đại hỷ, tiểu hoàng tử đã bình an trải qua ca phẫu thuật, hiện giờ đã tỉnh lại rồi"



Người trong phòng không nén nổi vui mừng mà cất tiếng hoan hô một trận. Có điều Hoàng Thượng không động đậy nên không ai dám làm loạn, chỉ có Lâm Tiệp Trữ là vui mừng đến mức ôm mặt khóc hu hu.



Nghe thấy tin tức này, Thân hình của Tống Thần Tông cũng run lên, từ từ đứng dậy, hỏi: "Nhi tử của trẫm vẫn sống chứ?"



"Khải bẩm Hoàng Thượng! Tiểu hoàng tử vẫn sống, ca phẫu thuật được tiến hành rất thuận lợi!"



"Giỏi! Giỏi giỏi! Khanh đúng là một thần y giỏi!"



Tống Thần Tông ha ha cười lớn, sải bước ra ngoài. Đám người Thái Hoàng Thái Hậu nhao nhao bước theo. Lâm Tiệp Trữ bước tới cạnh Đỗ Văn Hạo, mặt nhòa lệ, thấp giọng nói: "Cám ơn ngươi!"



Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp lễ.



Mọi người tới trước cửa phòng phẫu thuật, thái giám đi trước cao giọng hô: "Hoàng thượng giá đáo!"



Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đang ở trong phòng chiếu cố cho Hoàng tử vội vàng vén váy quỳ xuống, cung chúc Hoàng Thượng vạn thọ vô cương.



Tống Thần Tông còn không kịp mở miệng bảo họ bình thân, chỉ xua tay tỏ ý bảo bọ họ đứng dậy, bước chân vẫn không ngừng, đi tới cạnh giường. Chỉ thấy nhi tử của mình đang yếu ớt nằm trên giường nhỏ, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn Tống Thần Tông, non nớt gọi một tiếng: "Phụ hoàng!"



Tiếng gọi này khiến lệ trong mắt Tống Nhân Tông suýt nữa thì rơi xuống, may mắn là ông ta quay lưng về phía mọi người nên không ai thấy ông ta rơi lệ. Tống Nhân Tông chẳng để ý gì đến uy nghi nữa, khịt mũi một cái rồi nói: "Tức nhi, nói cho phụ hoàng biết, bụng con còn đau không?"



Tiểu hoàng tử lắc đầu, nói: "Tức nhi không đau."



"Ngoan lắm!" Tống Thần Tông khẽ xoa khuôn mặt nhỏ của hài tử, sau đó lùi lại hai bước, nói với những người khác: "Các người đến xem hài tử đi, nhưng đừng lâu quá."



Lâm Tiệp Trữ là người đầu tiên lao lên, bịch một tiếng quỳ xuống cạnh giường, nước mắt tuôn như suối, run rẩy ôm lấy nhi tử một cách cẩn thận: "Tức nhi! Tức nhi của ta! Con dọa chết mẫu thân rồi! Hiện tại con thấy thế nào? Còn đau không?"



Tiểu hoàng tử lại khẽ lắc đầu, quay sang nhìn đám người Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu: "Tức nhi không đau nữa rồi!" Nói xong lại yếu ớt nhắm hai mắt lại.



Lâm Tiệp Trữ hoảng hốt quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại nhân, hài tử bị sao vậy? Sao nó không có tinh thần như vậy?"



Đỗ Văn Hạo mỉm cười: "Trước khi làm phẫu thuật, thần đã cho hoàng tử dùng thuốc mê, loại thuốc này sẽ khiến hoàng tử thiếp đi, không cảm giác được đau đớn, tác dụng của thuốc còn chưa hết hẳn, cho nên tinh thần không được tốt. Sau khi trời sáng, tinh thần chắc sẽ khôi phục lại như bình thường, lúc đó có thể là vết thương sẽ hơi đau, nhưng không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả."



Đám người Lâm Tiệp Trữ như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, tình cờ tay của nàng ta sờ phải cái ống nhỏ trên bụng hài tử, giật nảy mình nói: "Đây là gì vậy? Sao lại có ống dẫn ở đây?"




"Gì cơ?" Đỗ Văn Hạo hỏi lại.



"Nếu ta đoán không sai, lý do mà muội tử kết nghĩa của ngươi từ hôn chính là bởi vì ngươi! Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết nàng ta thích ngươi nhé!"



Đỗ Văn Hạo làm sao mà biết được, Tuyết Phi Nhi là nữ hài đầu tiên quan tâm đến hắn sau khi hắn xuyên việt, chỉ là Tuyết Phi Nhi bình thường có chút tùy tiện, không giỏi và cũng thường xấu hổ không dám biểu đạt tình cảm của mình. Đỗ Văn Hạo tất nhiên cũng rất có hào cảm đối với Tuyết Phi Nhi. Nếu lúc trước không có hứa hôn với Bàng Vũ Cầm, và không phải Bàng Vũ Cầm là bạn trong khuê phòng của Tuyết Phi Nhi, giữa hai người Đỗ Văn Hạo và Tuyết Phi Nhi nếu cứ phát triển bình thường tiếp, rất có thể sẽ trở thành một đôi tình nhân, cuối cùng có thể ở bên nhau.



Nhưng vận mệnh thường không theo ý nguyện của người ta.



Thấy Đỗ Văn Hạo ấp úng không trả lời được. Lâm Tiệp Trữ cười nói: "Vân Phàm, ta biết ngươi là một người có tâm địa thiện lương, ngươi đối với thê tử nguyên phối của người cũng rất tốt. Đây là phúc khí của nàng ta, nhưng, ngươi không thể vì điều này mà cô phụ tâm ý của Tuyết Nhi cô nương được. Nếu là như vậy, nàng ta e rằng cả đời cũng không được hạnh phúc. Vả lại ngươi đã nạp thiếp rồi, hơn nữa còn là Trần mỹ nhân ban thiếp, quý phu nhân cũng không phản đối, nghe nói còn giúp ngươi chuẩn bị sính lễ. Chứng tỏ nàng ta là một nữ nhân bụng dạ rộng rãi, ngươi còn gì mà phải cố kỵ?"



Đỗ Văn Hạo có chút xấu hổ, thầm nghĩ Lâm Tiệp Trữ nói cũng không sai, bản thân mình ngay cả Trần mỹ nhân ban thiếp cũng tiếp nhận rồi, và tối hôm đó còn cho vào phòng, vậy thì còn lý do gì mà phải cự tuyệt tâm ý của Tuyết Phi Nhi. Kỳ thật, trước đây sở dĩ hai người mãi chưa đột phá được một bước này hoàn toàn là vì không có sự xuất hiện của phía thứ ba. Hiện tại đã xuất hiện rồi, còn bức hai người phải đối diện một cách chân chính. Mà chuyện này tất nhiên sẽ không thể để phía nữ mở miệng trước, bản thân mình là đại nam nhân, đương nhiên là mình nên chủ động.



Nghĩ tới đây, Đỗ Văn Hạo liền mỉm cười: "Duyệt nhi tỷ, ta biết nên làm thế nào rồi, chỉ là..."



"Chỉ là sao?"



"Ta lo Trần mỹ nhân nương nương sẽ phá rồi."



Lâm Tiệp Trữ gật đầu, nói: "Đúng, ngươi ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện của ả, ả đối với ngươi cho dù ngoài mặt luôn tươi cười, nhưng trong bụng thì không biết hận ngươi tới mức nào. Chuyện hứa hôn ngày hôm nay rõ ràng là mưu đồ của ả. Ả nhìn ra Phi nhi thích ngươi, cố ý gây phiền phức cho ngươi, muốn chia rẽ các người."



“Đúng vậy, nữ nhân này rất ác độc, ta biết."



"Có điều không cần phải sợ à, Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu nương nương đối xử rất tốt với ngươi, sáng sớm ngày mai ngươi cứ đến nói thẳng chuyện này cho họ, nói là ngươi muốn cưới muội muội kết nghĩa của ngươi, có điều ngươi phải mau chóng nạp nàng ta vào phòng. Nếu không Hoàng Thượng sẽ cho rằng là ngươi cố ý thoái thác, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt!"



Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Ừ! Ta hiểu rồi."



Hắn quay mặt nhìn vào nhà, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tuyết Phi Nhi ở trong nhà truyền ra, trong lòng cảm thấy chút nóng bỏng. Có thể có một nữ hài vì mình mà từ chối gả cho hoàng thất, thực sự là phúc khí tu được từ kiếp trước, không thể phụ lòng một mỹ nhân như vậy được.



Nhưng, nên mở miệng với Bàng Vũ Cầm thế nào đây, và nói thế nào để Tuyết Phi Nhi bằng lòng để hắn nạp làm thiếp đây. Đỗ Văn Hạo trong lòng không có một chút tự tin nào.



Đúng vào lúc này, một thái giám vội vàng chạy tới, cúi người bẩm báo: "Nương nương, Đỗ đại nhân, Tiêu công công ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu cầu kiến Đỗ đại nhân.”



Đỗ Văn Hạo hơi kinh ngạc, thấp giọng nói: "Mau cho mời!"



Lâm Tiệp Trữ biết bọn họ có chuyện riêng cần nói nên vào nhà trông nhi tử.



Một lát sau, Tiêu công công dẫn mấy thái giám vội vã đi tới.



Đỗ Văn Hạo ra đón, chắp tay nói: "Tiêu công công, sao vừa đi đã quay lại vậy?"



Tiêu công công nhìn ngó xung quanh, kéo Đỗ Văn Hạo sang một bên rồi thấp giọng nói: "Đỗ đại nhân, lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu đã nói, Trần mỹ nhân tuyệt đối sẽ không chịu để yên đâu, cho nên trong ngoài Phó Hạc gia đều có người của chúng tôi mai phục, vừa rồi nhận được mật báo, nói Trần mỹ nhân muốn động thủ rồi. Thái Hoàng Thái Hậu mời ngài lập tức tới Phó Hạc gia, có một màn kịch hay đang đợi ngài tới xem đó!"