Tống Y

Chương 262 : Lời thẳng thắn

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


Thái Hoàng Thái Hậu lại dặn dò: "Nhớ là không được để lộ bệnh của Hoàng Thượng ra ngoài, ai hỏi thì bảo là sức khỏe của Hoàng Thượng vẫn rất tốt, vừa rồi chỉ là lo lắng quá nên mới ngất đi mà thôi."



"Vi thần đã hiểu." Đỗ Văn Hạo rụt rè hỏi một câu: "Vậy chuyện của ả hồ ly Trần mỹ nhân đó... không nói ra ư?"



"Với sức khỏe hiện tại và bộ dạng vừa rồi của Hoàng Thượng đối với con hồ ly đó, ngươi cho rằng lúc này thích hợp để nói chuyện này ra ư?"



"Vâng vâng! Đúng là không thích hợp. Chỉ có điều, cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, xảy ra thêm biến cố gì đó thôi."



"Ai gia trong lòng tự có tính toán, ngươi cứ cố gắng trị khỏi bệnh cho Hoàng Thượng là được rồi. Ai gia đi đây."



"Vâng, vi thần cung tống Thái Hoàng Thái Hậu."



Thái Hoàng Thái Hậu bước xuống thềm đá ngọc, đám Tiêu công công đứng đợi ở đằng xa vội vàng nghênh đón, đỡ bà ta chầm chậm rời đi.



Đỗ Văn Hạo quay về cửa, giỏng tai lắng nghe. Trong phòng lờ mờ truyền ra tiếng khóc thút thít của Trần mỹ nhân và tiếng an ủi của Tống Thần Tông, hắn không dám đẩy cửa vào, liền bước tới cạnh lan can đứng đợi.



Ngụy Triển cười bồi bước lên, do dự một thoáng rồi thấp giọng nói: "Đỗ đại nhân, ngài nói xem, bệnh này của Hoàng Thương... ha ha, cái này. Ty chức tài sơ học thiển, cái này...Ha ha ha."



Đỗ Văn Hạo mỉm cười quay lại nhìn lão, thấp giọng nói: "Ngụy đại nhân là muốn nói, Hoàng Thượng vốn không có bệnh, vì sao bản quan lại khăng khăng nói là có bệnh, đúng không?"



Ngụy Triểu vẻ mặt xấu hổ, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn, cũng hạ thấp giọng, nói: "Y thuật của ty chức nào có thể sánh bằng đại nhân, chỉ là ty chức có chút hiếu kỳ, muốn được hiểu biết thêm, cho nên mạo muội hỏi như vậy."



Thì ra, Ngụy Triểu chẩn sát cho Hoàng Thượng, mạch tượng của Hoàng Thượng bình ổn, không có hiện tượng bị chứng đàm quyết (hôn mê do cơ quan hô hấp bị tắc), nhưng cứ mãi hôn mê không biết gì, gọi cũng không tỉnh. Dưới cơn hoảng loạn, mồ hôi lạnh đầm đìa, may mà Đỗ Văn Hạo tới, lúc này mới có thể thoát thân, không ngờ Đỗ Văn Hạo lại ngữ xuất kinh nhân, nói Hoàng Thượng mắc chứng đàm quyết. Mà Ngụy Triển lại không nhìn ra Hoàng Thượng có hiện tượng đàm quyết gì cả, nhưng Đỗ Văn Hạo là thượng ty, lại là đại hồng nhân của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn không dám ngang nhiên cãi lại. Cho nên cứ hồ đồ mãi, cho tới lúc này thì thực sự là không nén nổi nghi hoặc trong lòng nữa rồi, mới rụt rè hỏi Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo cớ sao không biết Hoàng Thượng vốn không có bệnh chứng đàm quyết gì cả, có bệnh hay không thì chỉ chẩn mạch là biết rõ ràng. Chỉ có điều hắn hiểu rõ nguyên cớ trong đó, hiện tại, một đám lão thần triều đình liều mạng quỳ gối khuyên can, yêu cầu phế trừ tân pháp, mà tân pháp là mệnh căn của Tống Thần Tông, phế trừ làm sao được.



Lúc Tống Thần Tông đang ở trên điện Cần Chính vò đầu bứt tai không biết phải khuyên những lão thần này như thế nào, vừa hay thiếp thân thị nữ Tiểu Hân của Trần mỹ nhân chạy tới bẩm báo, nói là Thái Hoàng Thái Hậu muốn gây bất lợi cho Trần mỹ nhân. Sau khi tin tức này được thông qua Ninh công công để báo cáo lên Tống Thần Tông xong, Tống Thần Tông không biết Thái Hoàng Thái Hậu nắm được thóp gì của Trần mỹ nhân, nhưng Trần mỹ nhân trong lòng ông ta là không ai có thể thay thế, ông ta có lòng muốn giúp Trần mỹ nhân, nhưng lại không có lòng tin thuyết phục được Thái Hoàng Thái Hậu bỏ qua, cho nên biết rằng mình tới giúp cũng vô ích.



Một bên là mấy chục lão thần triều đình liều mình can gián, một bên là Thái Hoàng Thái Hậu muốn giết chết nữ nhân mà mình yêu thương, hai bên đều không thể trêu vào được, Tống Thần Tông chỉ đành giả vờ ngất đi ngay tại điện Cần Chính.



Ngụy Triển không hiểu lý do, tất nhiên không tìm được biện pháp để giải quyết, cũng không biết vì sao Đỗ Văn Hạo rõ ràng biết Hoàng Thượng không có bệnh mà lại nói là có bệnh.



Đỗ Văn Hạo đương nhiên không thể nói ra nguyên ủy bên trong cho Ngụy Triển biết được, hắn thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Y Thuật của Ngụy đại nhân cũng không tồi, chỉ là vẫn cần phải ma luyện thêm đó!"



Ý tứ trong lời nói này của hắn rất rõ ràng, bệnh của Hoàng Thượng là do lão biện chứng không ra, không phải là bởi vì nguyên nhân gì khác mà là vì năng lực của bản thân lão không đủ. Hắn tuổi còn trẻ mà lại lên mặt ông cụ non nói với một lão già đầu tóc bạc trắng như vậy, khiến người ta nghe thấy quả thực có chút nực cười. Nhưng Ngụy Triển tất nhiên không dám cười, người ta là thượng ty, hơn nữa y thuật quả thực là cao minh hơn mình nhiều, đương nhiên có quyền nói vậy, cho nên lão liên tục vâng dạ.



Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: "Ông về nhà trước đi, nơi đây giao lại cho bản quan là được rồi."



Ngụy Triển cúi cười đáp ứng, quay người định đi thì Đỗ Văn Hạo lại gọi lão lại: "Ngụy đại nhân, tất cả những tình huống chẩn bệnh cho Hoàng Thượng ngày hôm nay, đừng nói cho người ngoài nghe nhé."
Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy, thay Tuyết Phi Nhi tạ ơn.



Tống Thần Tông vỗ vỗ Trần mỹ nhân, nói khẽ: "Nàng lui trước đi, trẫm có lời muốn nói với Đỗ ái khanh."



Trần mỹ nhân dạ một tiếng, đứng dậy lui ra ngoài.



Tống Thần Tông đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, nhìn ra tịch dương ở bên ngoài, chậm rãi nói: "Khanh rất khá! Khanh đã biết là trẫm giả vờ bệnh nhưng vẫn có thể bịa ra những lời nói có đầu có đuôi như vậy để giúp trẫm, khanh rất cơ linh và cũng rất biết cách tùy cơ ứng biến. Lão thần quỳ gối can gián và Thái Hoàng Thái Hậu muốn xử phạt Trần mỹ nhân. Hai chuyện này đều nhờ vậy mà được hóa giải, trẫm rất hài lòng.”



Đỗ Văn Hạo cúi người, nói: "Hoàng Thượng bận bịu trăm bề, bề tôi như thần đương nhiên phải ra sức mà nghĩ vì Hoàng Thượng, giúp Hoàng Thượng phân ưu."



"Ừ!" Tống Thần Tông gật đầu, mỉm cười ho khẽ một tiếng, nói: "Đỗ ái khanh bước lên nghe phong!"



Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, mấy ngày nay đúng là quan vận hạnh thông, vừa từ lục phẩm Thái y viện viện phán được thăng lên làm ngũ phẩm cấm quân điện tiền ty vũ đức tá kỵ úy, hiện tại lại được thăng quan tiếp, trong lòng hắn vô cùng cao hứng, bước lên vén áo quỳ xuống.



"Trẫm phong khanh là Ngự tiền chính thị đại phu, phong nguyên phối phu nhân Bàng thị của khanh là ngũ phẩm phu nhân. Sau này trẫm thượng triều nghị sự, ra ngoài tuần thị, đều là do ngựa đi theo thị y (lo việc chữa bệnh). Cái chức Thái y viện viện phán chẳng để làm gì, ngươi từ chức đi, chuyên tâm theo trẫm thị y."



"Tạ chủ long ân."



Ngự tiền chính thị đại phu là chức quan ngũ phẩm. Mà chức quan chính là thực chức, có thực quyền, là thái y ngự dụng của Hoàng Thượng, là một chi ngự y đội chuyên môn ở cạnh Hoàng Thượng, chỉ cần trị bệnh cho Hoàng Thượng, có quyền xử lý và điều động khá lớn.



Sau khi tạ hoàng ân, trong lòng Đỗ Văn Hạo lại hơi thấp thỏm, mặc dù là thị y cho Thánh Thượng là một chuyện vô cùng quang vinh, nhưng cũng có trách nhiệm rất lớn, hơn nữa làm bạn với vua như làm bạn với hổ, vinh diệu và nguy hiểm luôn cùng tồn tại với nhau. May mà mình chỉ là một Thái y chuyên nghiệp, chỉ cần trên phương diện chẩn luận đứng sảy ra sơ xuất gì, cố gắng không bị cuốn vào chính vụ thì cũng không có vấn đề gì lớn.



Rồi lập tức lại nghĩ, hiện tại đã là ngự dụng thái y chuyên chức của Hoàng Thượng, hậu cung thị y có thể miễn rồi, dây là điều mà Đỗ Văn Hạo hy vọng nhất, hắn không muốn phải lăn lộn trong hậu cung nữa, trong đó đều là một đám oán phụ, tình ngay lý gian không rõ ràng, nếu bị Hoàng Thượng hiềm nghi, e rằng đầu cũng khó giữ, hơn nữa hiện tại đã có hiện tượng bị quấn vào vòng tranh đấu của hậu cung, sớm ly khai được cũng là việc tốt. Cho nên lần này được điều nhiệm làm chuyên chức đại phu của Hoàng Thượng, ly khai hậu cung, Đỗ Văn Hạo vô cùng cao hứng.



Có điều, bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu còn chưa trị xong. Không thể nửa đường bỏ dở, liền cúi người nói: "Hoàng Thượng, bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu vi thần trước giờ luôn là thần phụ trách chữa trị, nếu như giao cho thái y khác, vi thần lo lắng cách chữa trị trước sau bất đồng, sẽ dẫn tới lầm lỡ trong chẩn liệu.”



"Không sao cả, bệnh của hai người họ khanh cứ tiếp cứu chữa cho đến khi khỏi thì thôi. Còn những phi thần khác trong hậu cung nếu có bệnh thì triệu ngươi thị y, chỉ cần đi được thì ngươi cũng có thể đến giúp."



"Vi thần tuân chỉ!"



Tống Thần Tông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xua tay nói: "Được rồi, khanh lui đi!"



"Vâng!" Đỗ Văn Hạo do dự một thoáng rồi lại cúi người nói: "Hoàng Thượng, vi thần có một lời, không biết có nên nói hay không?"



"Có gì thì cứ nói ra đi."



"Vi thần không dám."