Tống Y

Chương 272 : Đều là hoạ từ lòng tốt mà ra

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


Sắc mặt của Tiết lang trung hơi thay đổi, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: "Hai vị, xin cứ nghỉ ngơi thoải mái đi nhé."



"Lão tiên sinh bận thì không cần phải để ý đến chúng ta đâu, cứ để chúng ta tự nhiên." Đỗ Văn Hạo chắp tay nói.



Tiết lang trung lại chắp tay vội vàng đi cùng vị phu nhân đó.



Lúc này người hầu đã bê đến một ít nước ấm để cho họ rửa mặt. Đỗ Văn Hạo chợt nhớ ra nồi thuốc đang sắc trên bếp nên sau khi rửa mặt xong liền vội vàng đến nhà bếp xem canh xem Ma Hoàng đã sắc xong chưa, rồi bê lên để nguội. Đại Tĩnh Thạch cần phải đem hai bát nước sắc còn lại một bát mới được.



Lúc này, Đỗ Văn Hạo đột nhiên nghe thấy trong sân có người khóc. Tiếng khóc thê lương tựa hồ như vị phu nhân vừa nãy đã gọi Tiết lang trung đi. Đỗ Văn Hạo đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân, quả nhiên vị phu nhân đó đang quỳ trên mặt đất. Nam nhân trên cánh cửa được đặt trong sân lúc trước đã không kêu nữa, mắt lộn tròng trắng thở hổn hển từng hơi một. Tiết lang trung đang ngồi xổm trên mặt đất, bưng một chén thuốc cho người bệnh uống. Nhưng thuốc vừa vào miệng thì rất nhanh đã chảy ra. Nam nhân đó đã không biết nuốt nữa.



Đỗ Văn Hạo trong lòng trầm xuống, vén màn lên bước ra sân. Bên cánh cửa có mấy người đứng vây lại xem, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã. Đỗ Văn Hạo mặc chiếc áo ngắn bình thường, trong thôn này đây là trang phục giản dị thường thấy nhất, cho nên không ai chú ý đến hắn.



Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhìn người đàn ông trên cánh cửa. Chỉ thấy ngực hắn được cố định xương bằng mấy tấm ván và dùng vải quấn quanh, vừa nhìn đã biết đây là thuật cố định xương khi xương ngực bị gẫy mà người ta thường dùng nhất.



Nghe nam nhân này hít thở, Đỗ Văn Hạo nhăn mày trầm giọng nói: "Tiết lang trung, ta có thể chẩn trị cho hắn không?"



Tiết lang trung đang vuốt chòm râu suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, nghe thấy lời này liền gật đầu.



Đỗ Văn Hạo thấy hán tử trên cánh cửa khoảng hơn 30 tuổi, tinh thần đã cực kì suy sụp, giọng nói yếu ớt, thở dồn dập, đằng sau lưng có kê hai chiếc gối, quay đầu hỏi: "Sao lại không để anh ta nằm thẳng ra?"



"Không thể đặt nằm thẳng được", phu nhân đó vừa khóc vừa nói: "Cứ đặt xuống là lại đau đớn vô cùng!"



Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Vị đại ca này là bị gãy xương sườn, đúng không?"



"Đúng vậy, hôm qua lên núi đốn củi, ngã từ trên cây xuống. Tiết lang trung nói đã tổn thương đến xương sườn rồi, ông ấy cũng đã dùng bản nẹp để cố định xương lại."



Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn mạch và lưỡi cho bệnh nhân rồi trầm ngâm, một lát sau đứng lên nhìn xung quanh thì phát hiện ra một đống trúc ở góc tường, liền vào phòng ngủ lấy ra một chiếc dao chặt củi, rồi đến bên đống trúc, tìm một cây kích thước thích hợp, chặt một đốt mang trở lại, ngồi xổm xuống. Ra hiệu bảo mọi người không được nói gì, cầm ống trúc áp một đầu vào trước ngực người bệnh, lặng yên lắng nghe.



Mọi người quay mặt nhìn nhau, không biết hắn đang làm gì, cũng may lúc họ bước vào đã nói hắn là lang trung, vừa rồi lại hỏi ý kiến của Tiết lang trung để chẩn bệnh, Tiết lang trung cũng đồng ý rồi, cho nên cho dù nhìn thấy hành động quái lạ của hắn thì những người nãy đều không lên tiếng ngăn cản, chỉ nhăn mày nhìn hắn.



Đỗ Văn Hạo đặt ống trúc ở khắp ngực bệnh nhân, nghe thấy bên phải có âm thanh. Âm thanh phổi hô hấp yếu ớt, có thể nghe thấy tiếng đờm của hai lá phổi.



Âm thanh nghe được từ ống trúc quả nhiên là không bằng ống nghe, nhưng trước khi phát minh ra ống nghe thì những người làm y đều có thể tạm chấp nhận hiệu quả của cách nghe bệnh như thế này.



Đỗ Văn Hạo buông ống trúc xuống đưa tay ra nhẹ nhàng ấn vào ngực người bệnh và những bộ phận khác, người bệnh bắt đầu kêu đau.



Đỗ Văn Hạo vừa ấn vừa hỏi, từ xương thứ 4 đến xương thứ 8 bên ngực phải của người bệnh bị đau nhức, hơn nữa xương chậu cũng bị áp đa, cho thấy xương chậu cũng bị gãy!



Đỗ Văn Hạo trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Tiết lang trung, vị huynh đệ này đã bị thương đến phổi rồi, nếu cứ tiếp tục nẹp bản cố định như vậy e rằng sẽ chết người đấy."



Lời nói này giống như một hòn đá ném xuống mặt nước đang yên ả làm nó lập tức gợn sóng, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn, bao gồm cả phu nhân đang nâng ống tay áo lên lau nước mắt.



Tiết lang trung ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiểu ca, lời này của ngươi là thế nào vậy?"



"Gãy xương sườn bình thường dùng cách cố định ngực đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng gẫy xương mà khiến cho phổi bị thương thì không thể dùng bản nẹp để cố định được."



"Vậy sao? Tại sao lại thế?"
Cho dù đều là thức ăn dân dã, còn gà mái thì quá già, xé cả nửa ngày cũng chẳng xé ra được, nhưng hai người đều đã đói muốn chết rồi, nhai nuốt như hổ lang hết bát cơm trước rồi mới giơ chén rượu trắng lên uống.



Dù sao rượu ở nơi thôn dã này cũng là tự ủ, tay nghề cũng chẳng ra sao, nhưng khi hai người uống lại như rất ngọt.



Trường Công Chúa tửu lượng cũng không tồi, đã uống cùng với Đỗ Văn Hạo mấy chén, dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt đỏ ửng lên. Hai người kể lại những chuyện nguy hiểm vô cùng, đấu mạng với trời xanh, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy ấm áp.



Nói chuyện rất vui vẻ, Đỗ Văn Hạo hỏi Trường Công Chúa chuyện cũ ở Tần Châu, Trường Công Chúa mượn rượu làm vui rồi kể một chút ít, đều là những chuyện vui vẻ ở quê cha đất tổ chứ tuyệt nhiên không nhắc đến cái chết của phu quân, có lẽ là không muốn động vào nỗi đau trong lòng nữa.



Đỗ Văn Hạo cũng tìm mấy chuyện vui trong chữa bệnh để kể, nói chuyện vui vẻ đến mức không biết từ lúc nào chum rượu đã uống hết sạch, lại gọi người đàn bà già đưa thêm một chum nữa.



Đang uống rất vui vẻ thì đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng kì lạ. Đỗ Văn Hạo có chút ngạc nhiên, say say mông lung hỏi: "Ai đấy?"



Không có câu trả lời, cửa sổ lại vọng lên mấy tiếng.



Đỗ Văn Hạo rất tò mò, đứng dậy, đi đến đẩy cửa sổ ra thì chỉ nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm, đó chính là cậu bé Trung Sinh chăn dê đã gặp lúc trước, đang ngồi xổm ngẩng mặt nhìn hắn, giọng có chút lo lắng: "Thúc thúc! Mọi người mau chạy đi, họ đã gọi bổ khoái đến bắt mọi người rồi!"



Đỗ Văn Hạo ngẩn ra: "Ai muốn bắt ta?"



"Mấy người Tiết lang trung!"



"Cái gì?" Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, đã tỉnh rượu một nửa. "Bọn họ sao lại muốn bắt chúng ta?"



"Cháu cũng không biết, vừa nãy cháu nghe bọn họ bàn bạc nên đi tới huyện thành bẩm báo như thế nào, cháu liền chạy đến cổng thôn xem có phải là thật không. Vừa rồi quả nhiên nhìn thấy từ bên ngoài thôn có rất nhiều bổ khoái đang tới, họ cầm theo đèn lồng và đuốc, cho nên chạy tới đây nói cho thúc, thúc thúc, mọi người mau chạy đi!"



"Được! Cảm ơn cháu, đứa trẻ ngoan!" Đỗ Văn Hạo lấy từ trong túi là một ít bạc vụn đưa cho Trung Sinh: "Cháu mau đi đi!"



Trung Sinh không nhận: "Cháu không cần! Mọi người mau chạy đi, những bổ khoái đó rất hung dữ!" Nói xong quay người chạy đi, rất nhanh đã biến mất vào trong bóng tối.



Đỗ Văn Hạo đóng cửa sổ, xoay người trở vào trong, nói với Trường Công Chúa: "Tên Tiết lang trung đến huyện tố cáo chúng ta, huyện phái bổ khoái đến bắt chúng ta, phải mau trốn thôi". "Sao chúng ta lại phải chạy trốn hả? Chúng ta không phạm tội gì, dùng phòng nhà hắn, ăn cơm dùng thuốc của hắn đều có trả tiền, hơn nữa còn rất nhiều. Hắn sao lại báo nha môn phái bổ khoái đến bắt chúng ta?"



Trường Công Chúa cười nói: "Đúng vậy, sao phải chạy? Ta vẫn đang mệt đây, huyện nha đến đúng là hợp với ý ta, không thể đi như thế này về kinh thành được, họ sẽ phải cho ngựa đưa chúng ta đi!"



Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không phải tự nhiên mà Tiết lang trung vội vàng đi tố cáo chúng ta đâu, chuyện không có đơn giản như vậy, trong đó tất có uẩn khúc!



"Có uẩn khúc gì chứ, ban đầu vẫn tốt mà. Chỉ là ngươi lộ diện thân phận thì người ta tưởng rằng ngươi là kẻ điên nên mới chạy đi, muốn báo quan bắt kẻ điên thôi."



"Bắt kẻ điên? Ha ha, bắt kẻ điên mà cần phải gọi bổ khoái của nha môn đến sao? Mấy thôn dân cũng đủ rồi."



Trường Công Chúa ngẩn ra: "Đúng vậy, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?"



Đỗ Văn Hạo suy tính nói: "Ta nghĩ chắc có liên quan tới việc ta muốn chữa trị gãy xương sườn cho người bệnh đó, cụ thể thế nào ta cũng không rõ."



"Ôi trời! Quan binh đến thì làm được gì! Uống rượu đi!" Trường Công Chúa là thân muội muội của Hoàng Thượng, nàng đúng là chưa gặp phải những chuyện gì làm nàng phải lo cả, đương nhiên là trừ việc tướng công của nàng bị trảm cả nhà ra.



Trường Công Chúa không phải là người dễ bị thuyết phục, Đỗ Văn Hạo đành vén tà áo ngồi xuống tự mình đợi xem cảnh náo nhiệt