Tống Y

Chương 274 : Lãnh cung âm u

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


"Nếu như lúc tối làm theo ý kiến của ta, bỏ bản nẹp ra thì có lẽ sẽ không nghiêm trọng như thế này." Xem ra sau khi họ biết mình là ngự y của đương kim Hoàng Thượng đã lập tức làm theo cách mà mình đã nhắc nhở lúc trước, gỡ bản nẹp ra.



Đỗ Văn Hạo kiểm tra vết thương của người bệnh trước rồi kê một đơn thuốc, bảo dược đồng của Tiết lang trung đi bốc thuốc và sắc lên, rồi kêu Tiết lang trung mang kim châm đến để châm ngừng đau cho người bị thương.



Đỗ Văn Hạo thấy Tiết lang trung đứng ở phía xa mà nhìn với vẻ ngưỡng mộ thì thầm nghĩ lão già này vừa nãy cũng đã biết đúng sai, hù doạ cũng đủ rồi, liền gọi hắn tới: "Có muốn biết loại vết thương này nên trị thế nào không?"



Tiết lang trung là người chăm học hỏi, lại mới từ quỷ môn quan trở về, biết được Đỗ Văn Hạo là ngự y của đương kim Thánh Thượng, cơ hội này quả là khó có được. Cổ đại không giống như hiện đại là muốn học y thì có rất nhiều con đường, còn ở đây thì cơ bản đều là thầy trò tương truyền, người học y cũng rất ít đem kinh nghiệm quý báu của mình truyền ra ngoài. Khó khăn lắm mới có được cơ hội thỉnh giáo ngự y của Hoàng Thượng, việc này không thể bỏ qua được, đang do dự không biết nên thỉnh giáo thế nào thì Đỗ Văn Hạo lại chủ động hỏi, bất giác vui mừng nhìn sang, nhưng lo Đỗ Văn Hạo trêu đùa hắn, hoang mang hỏi: "Đại nhân, đại nhân có thật là sẵn lòng chỉ dạy cho thảo dân không?"



Đỗ Văn Hạo không phải là người nhỏ mọn, cười nói: "Lúc trước ta vốn muốn nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi lại không chịu, bây giờ nói cho ngươi là được rồi."



Tiết lang trung mặt đỏ lên, rất ngượng chắp tay tạ lỗi, cúi đầu xuống nghe.



Đỗ Văn Hạo nói: "Trị vết thương phổi bị đè xuống do xương sườn gẫy gây ra có thể dùng thang Qua Uy phơi khô và Nhị Trần làm phương thuốc chủ yếu. Tuỳ theo triệu chứng mà thêm vị trị liệu như thang Nhị Trần để hành khí hoá đờm. Sau khi tổn thương ở phổi thì tất cả đờm ướt mà vật bài tiết dẫn đễn có thể được Qua Uy dẫn ra khỏi phổi, giúp nhuận phổi hoá đờm, dừng xuất huyết phổi. Lấy Thanh Trần Bì dùng kết hợp có tác dụng gia tăng tác dụng giảm đau, Qua Uy khô tăng giảm kết hợp dùng sẽ làm lưu thông khí đình trệ trong phổi, khí lưu thông làm nước lưu thông, tăng cường làm sạch đờm ướt, có lợi cho sự bài tiết trong phổi, bảo vệ phổi.



Đỗ Văn Hạo nói khá nhanh, Tiết lang trung lại đang kinh sợ cho nên chỉ nghe được như hiểu mà không hiểu, nét mặt vẫn sợ hãi nhìn Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói đơn giản một câu thì đầu tiên sẽ phải chữa tổn thương ở phổi, khống chế nơi phát ra thể khí. Mặt khác làm lợi khí hoá đờm, khí lưu thông để máu lưu thông, lợi khí hoạt huyết, cải thiện tuần hoàn máu, có lợi để hô hấp. Mục đích chủ yếu mà ta châm cứu chính là làm cho người bị thương bớt cơn đau cực độ."



Tiết lang trung tĩnh tâm nghe cuối cùng cũng hiểu được một chút, đánh bạo hỏi, Đỗ Văn Hạo lại nói hết những gì đã biết một cách tỉ mỉ. Tiết lang trung rất cảm kích và liên tục chắp tay cảm ơn.



Lúc này huyện thái lão gia bước đến, cười bồi chắp tay nói: "Đỗ đại nhân, thôn nhỏ này không an toàn lắm, ti chức nghĩ nên thỉnh Trường Công Chúa di giá về huyện thành, ti chức đã sắp xếp xong, xe ngựa cũng đã chuẩn bị tốt, tuyệt đối không có nguy hiểm.



Đỗ Văn Hạo có chút chần chừ, người bệnh bị ngã gẫy xương, nhất thời không thể trị khỏi, nếu như bây giờ đi chỉ sợ cái mạng nhỏ bé của hắn khó giữ. Quay trở lại phòng nói với Trường Công Chúa. Trường Công Chúa nghe xong đương nhiên là nói sẽ đợi hắn mấy ngày, nàng cũng đang muốn lên núi săn bắn cho vui, khó khăn lắm mới có một chuyến ra ngoài nên không muốn về sớm như vậy, cũng không muốn về trong huyện thành vì ở đó chẳng có gì vui cả.



Đỗ Văn Hạo đem tin này nói cho huyện thái lão gia, thái lão gia cũng không có cách nào, chỉ có thể làm theo Trường Công Chúa, hắn điều động tất cả dân tráng, bổ khoái đến hết thôn nhỏ này, còn liên hệ với đội quân ở đây phải một đoàn người ngựa đến, thay đổi giả trang, ẩn nấp các nhà xung quanh nhà Tiết lang trung để bảo vệ Trường Công Chúa.



Chứng phong hàn và đau đầu của Trường Công Chúa dưới sự điều trị tận tình của Đỗ Văn Hạo mà rất nhanh đã khỏi rồi.



Mấy ngày này đem theo Đỗ Văn Hạo và tuỳ tùng lên núi săn bắn, Đỗ Văn Hạo lại luôn không ra tay, chỉ đi theo Trường Công Chúa, Trường Công Chúa vốn cũng không định săn bắn mà là muốn đi du ngoạn, hơn nữa nàng đã nhận ra hắn chỉ nói khoác là "thần tiễn", cho nên cũng không miễn cưỡng hắn ra tay, mấy ngày đi săn cũng chỉ bắt được mấy loại nhỏ như con thỏ, chẳng bắt được mãnh thú gì.



Người nông phu bị ngã gãy xương suýt chết đó với sự chữa trị của Đỗ Văn Hạo mà đã chuyển nguy thành an. Điều này quả thực làm cho Tiết lang trung càng ca tụng hắn không thôi. Cũng vì mình học được một chiêu chữa bệnh mới mà cảm thấy rất vui mừng.



Mấy ngày nay đi theo sau hầu Đỗ Văn Hạo, có lúc rảnh rỗi lại học hỏi y thuật, Đỗ Văn Hạo cũng không giấu diếm mà chỉ dạy cho hắn không ít phương thuốc, những gì mà Tiết lang trung thu hoạch được quả không nhỏ, từ nay về sau trở thành một thần y có chút danh tiếng ở vùng núi nhỏ này cũng coi như là kì ngộ.



Đỗ Văn Hạo đang chuẩn bị đưa Công Chúa đi săn du ngoạn thì Thái Hoàng Thái Hậu phái Tiêu công công đến tuyên chỉ, kêu Đỗ Văn Hạo lập tức về kinh, có chuyện khẩn cấp.



Đỗ Văn Hạo sau khi tiếp chỉ, hỏi riêng Tiêu công công, nhưng Tiêu công công cũng không biết Thái Hoàng Thái Hậu triệu Đỗ Văn Hạo về cung là vì lẽ gì, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo bất giác có chút lo lắng.



Đỗ Văn Hạo muốn trở về thì đương nhiên Trường Công Chúa ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, liền mang theo vật săn được trở về.



Lần này đi một mạch cả trong đêm tối, nhanh chóng đã về tới kinh thành.



Đỗ Văn Hạo đi cả ngày đêm để vào tẩm cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại nói tạm thời không còn việc gì, chỉ là hai ngày vừa rồi Hoàng Thượng đang cùng lão thần triều đình thương nghị vấn đề tân pháp, tranh chấp rất gay go. Thái Hoàng Thái Hậu sợ Hoàng Thượng lại sinh bệnh cho nên mới triệu gấp Đỗ Văn Hạo trở về, để hắn kịp thời hầu hạ.



Buổi chiều tối hôm nay họ vội vàng trở về, Hoàng Thượng vẫn đang bàn bạc chuyện biến pháp trong chính điện, Đỗ Văn Hạo thậm chí còn không kịp trở về nhà thông báo, trực tiếp đem theo mấy nội thị đến chính điện, ở sau hậu cung chờ đợi lệnh.
Đỗ Văn Hạo bước lên trước khom lưng làm lễ, nói :"chúc mừng Hoàng Thái Hậu!"



"Ai gia có chuyện gì đáng chúc mừng nhỉ?"



"Vi thần đã biết được nguyên do chứng đau bụng kinh của Hoàng Thái Hậu, lần này nhất định có thể trị tận gốc bệnh của Hoàng Thái Hậu."



Hoàng Thái Hậu vui mừng nói: "Lời này có thật không?"



"Thần không dám nói đùa."



"Tốt lắm, vậy tại sao ai gia lại bị đau bụng kinh? Nguyên do ở đâu?"



Đỗ Văn Hạo lại chắp tay làm lễ: "Hoàng Thái Hậu, vi thần có một câu hỏi, không biết có thể nói không?"



"Ngươi cũng nói văn với ta cơ à?" Hoàng Thái Hậu liếc nhìn hắn một cái. "Có gì cứ nói đi!"



Đỗ Văn Hạo chần chừ một lúc, cần thận hỏi: "Hoàng Thái Hậu nương nương, bình thường dùng nước lạnh để tắm đúng không?"



Hoàng Thái Hậu hơi ngẩn ra, đây là bí mật mà mười mấy năm nay nàng không truyền ra, ngoài người thân cận thì hầu như không có ai biết bí mật này, tại sao Đỗ Văn Hạo lại biết. Nàng liền gật đầu: "Đã rất nhiều năm từ sau khi tiên đế ra đi, cái thói quen này vẫn được giữ. Đỗ đại nhân, mời ngồi."



Cung nữ bê đến một cái ghế cho Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo ghé mông ngồi xuống: "Vậy mùa hè tắm cũng được, nhưng thời tiết như thế này mà người không sợ lạnh sao?"



Hoàng Thái Hậu buông tay xuống, đưa cho Đỗ Văn Hạo một miếng bánh đậu xanh, Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy nhận lấy. Hoàng Thái Hậu lại nói: "Không cảm thấy lạnh, nhưng không tắm thì lại cảm thấy thiếu một cái gì đấy."



Đỗ Văn Hạo do dự một lúc, lại nói: "Nghe nói khi tiên đế còn, tình cảm của Hoàng Thái Hậu và tiên đế rất tốt, từ sau khi tiên đế băng hà, Hoàng Thái Hậu mới có thói quen này, phải không?"



"Đúng vậy." Hoàng Thái Hậu ngẩng mặt lên thở dài.



Khi mà nữ nhân này đắc ý nhất lại là lúc mất đi chỗ dựa, không chỉ về mặt tinh thần mà cả chuyện tình ái cũng mất đi sự an ủi, nếu nghĩ như vậy thì hoàng cung thần thoại trong mắt dân chúng, cẩm y ngọc, đồ ăn ngon nào có thể thay thế được một trái tim khát vọng ái dục?



Đối với một nữ nhân, duy chỉ có một chậu nước lạnh thật lớn mới có thể dập tắt được ngọn lửa nhục dục đang thiêu đốt trong lòng mà thôi.



Đỗ Văn Hạo cẩn trọng nói: "Hoàng Thái Hậu, người chưa từng nghĩ rằng bệnh đau kinh này có liên quan đến thói quen tắm nước lạnh của người sao?"



Hoàng Thái Hậu hơi ngẩn ra: "Chứng đau hành kinh của ai gia mà lại có liên quan đến thói quen này à?"



Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Trước đây vi thần đã chẩn bệnh cho nương nương, thấy khi nương nương mắc kinh, tất sẽ đau bụng dưới trước, miệng phun nước bọt, chứng này vốn không khó trị, nhưng mười mấy năm trị không khỏi, vi thần vô cùng khó hiểu. Mấy hôm trước nghe Trường Công Chúa nói, Hoàng Thái Hậu từ sau khi tiên đế băng hà đã chỉ định người hầu chuẩn bị nước lạnh để tắm. Lúc đó mới chợt hiểu ra. Hoàng Thái Hậu đau lòng vì tiên đế mất, lại dùng nước lạnh để tắm, làm tăng bi thương, dẫn đến đau bụng kinh. Cho nên cái thái y trước đã dùng nhiều loại thuốc không sai nhưng lại trị không khỏi, đó đều là do Hoàng Thái Hậu luôn tắm nước lạnh."



Hoàng Thái Hậu nghe xong thì kinh ngạc một hồi lâu, thở dài nói: "Hoá ra là như vậy, nhưng ai gia đã quen tắm nước lạnh rồi, nếu không như vậy thì ăn ngủ không yên."



Đỗ Văn Hạo biết lập tức thay đổi thói quen bao nhiêu năm này là rất khó, tuổi xuân cô đơn, ngày tháng liên miên, chuyện này không ai có thể giúp, liền nói: "Tắm nước lạnh không phải là không được, rất nhiều người nhiều năm tắm nước lạnh những bách bệnh lại không sinh, có điều bệnh trước của Hoàng Thái Hậu chưa khỏi, nên trị khỏi trước rồi mới có thể dần dần tăng độ nước lên. Đợi vi thần kê đơn làm ôn kinh tán hàn, điều khí an thần cho Hoàng Thái Hậu rồi giảm nhiệt độ nước tắm, trong kì kinh nguyệt khoảng 7 ngày phải thay nước ấm tắm, cứ như vậy mới có thể trị tận gốc được."