Tống Y

Chương 308 : Tình này không thể nhạt phai

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Hàn Tu nghe vậy thì liền đưa vạt áo lên lau lau hai hàng nước mắt của mình, hiển nhiên tâm trạng của ông ta lúc này đang vô cùng xúc động, giọng nói có phần nấc nghẹn của ông lại cất lên: “Vân Phàm huynh đừng khách khí với lão phu như vậy nữa! Hoàng Thượng đã đem hết mọi chuyện ra nói cho ta biết rồi, nếu như không có Vân Phàm huynh nói giúp cho ta, hết mực tiến cử ta làm Nguyên Soái ở trước mặt của Hoàng Thượng thì ta làm sao được làm lên chức đại tướng quân tây chinh lần này, không những vậy Vân Phàm huynh còn bảo lãnh cho lão phu kiêm chức Đề Cử ở Thành Đô Phủ Lộ cai quản Thường Bình Ti, thật không biết lấy lời gì để nói lên sự xúc động của lão phu lúc này, nếu không có sự giúp đỡ của Vân Phàm huynh thì không biết lúc này lão phu vẫn còn chết dí ở cái nơi Định Châu kia kìa!”



Thì ra sau khi Tống Thần Tông ủy nhiệm Hàn Tu làm Tây Chinh Đại Tướng Quân, lại bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo nhiệm chức Câu Quản Nhã Châu, trong mắt của Tống Thần Tông thì công việc cải cách của Đỗ Văn Hạo ở Nhã Châu quan trọng hơn rất nhiều việc Hàn Tu đi trừng phạt bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn, suy cho cùng thì đối phó với bộ lạc Thổ Phồn nhỏ bé chẳng là cái gì đối với Tống Thần Tông cả, điều mà Tống Thần Tông mong muốn đó chính là thành quả cải cách của Đỗ Văn Hạo đem lại hiệu quả ra sao, Tống Thần Tông đối với những nguy hại tích tụ trong lòng Đại Tống lúc này đã không thể ngồi yên được nữa rồi, còn những biến pháp của Vương An Thạch thì Đỗ Văn Hạo lại không chấp nhận, nhưng không cải cách không được, hiện nay Tống Thần Tông đem hết tất cả hy vọng của mình đặt lên đôi vai của Đỗ Văn Hạo, xem hắn cải cách vùng biên cương đó thu lại kết quả tốt hay không? Chính vì vậy mà Tống Thần Tông mới cho gọi Hàn Tu đến rồi cố ý tiết lộ nguyên do đề bạt ông ta lên chức Tây Chinh Đại Tướng Quân, cũng thêm mắm dặm muối vào bảo là do Đỗ Văn Hạo tiến cử bảo lãnh cho ông ta nhậm chức Đề Cử Thành Đô Phủ Thường Bình Ti.



Đề Cử Thành Đô Phủ Thường Bình Ti là người lãnh đạo cao nhất của Thành Đô Phủ, chuyên phụ trách toàn bộ các lộ phủ Thường Bình Thương, Đỗ Văn Hạo làm chức Câu Quản Nhã Châu thực chất cũng là thuộc hạ của ông ta, nhưng sau khi được Tống Thần Tông nhắc nhở, thì ngài thượng cấp Hàn Tu lại ngay lập tức chạy đến nhà của thuộc hạ của mình để bái kiến tạ ơn, ông ta cứ nghĩ rằng quan chức mà ông hiện giờ có được đều là nhờ công lao của Đỗ Văn Hạo đã tiến cử bảo lãnh cho ông ta trước mặt Hoàng Thượng mà thành.



Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên không thể biết được chuyện Tống Thân Tông nói như vậy với Hàn Tu, nhưng trong lúc trò chuyện, thì chỉ sau một hai câu thôi hắn cũng đoán ra được đại khái sự việc rồi, nên cũng hiểu được dụng ý của Tống Thần Tông dành cho mình. Một điều hiển nhiên cho thấy, Tống Thần Tông làm như vậy là tạo điều kiện môi trường thuận lợi nhất có thể cho hắn mặc sức biến pháp ở Nhã Châu. Tống Thần Tông biết Hàn Tu vốn là người cũ của Vương An Thạch, là một nguồn lực vô cùng đáng kể trong kế hoạch biến pháp của ông ta, nhưng sau khi Vương An Thạch bãi quan về quê thì Hàn Tu cũng bị cách chức đầy đi nơi khác làm quan. Chính vì vậy mà bây giờ Tống Thần Tông mới sắp xếp cho Hàn Tu phải mang ơn Đỗ Văn Hạo, như vậy thì ông ta mới toàn tâm toàn ý mà ủng hộ Đỗ Văn Hạo thực hiện cải cách biến pháp của hắn một cách thoải mái nhất, bởi vì khi Hàn Tu đã vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo rồi, thì dĩ nhiên sẽ không có ý muốn ra mặt cản trở hắn. Điểm này thì có lẽ Tống Thần Tông cũng đã nói rõ hoặc ám chỉ cho Hàn Tu hiểu rồi.



Quả nhiên, sau khi Hàn Tu lau xong nước mắt bèn đứng dậy nói: “Vân Phàm huynh, Thánh Thượng đã nói rồi, huynh sẽ thực hiện biến pháp cải cách tại Nhã Châu, và lão phu phải toàn tâm toàn ý ủng hộ và giúp đỡ huynh, lão phu biết lão phu sẽ phải là một hậu thuẫn vô cùng vững chắc cho huynh, bảo đảm cho các biến pháp có được sự ủng hộ và an toàn tuyệt đối, quyết không để ai được can thiệp vào cả!”



Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, hắn cũng đứng dậy ôm quyền đáp lại: “Nếu được như vậy thì thật đa tạ Tử Hoa huynh nhiều lắm!” Trong lòng của Đỗ Văn Hạo lúc này thì luôn miệng khen Tống Thần Tông quả là anh minh, tất cả những việc cần giải quyết đều nghĩ thay cho hắn hết cả rồi, nghĩ vậy hắn càng quyết tâm phải cải cách cho ra trò, không được để Hoàng Thượng phải thất vọng. Nghĩ rồi Đỗ Văn Hạo lại lên tiếng hỏi Hàn Tu: “Tử Hoa huynh đã chuẩn bị xong xuôi hết cả chưa? Chúng ta bao giờ xuất phát vậy?”



Hàn Tu đáp: “Hoàng Thượng nói rằng hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, tình hình quân sự bây giờ vô cùng khẩn cấp, chúng ta phải đi ngày đi đêm để đến Thành Đô Phủ càng sớm càng tốt, Vân Phàm huynh còn đem theo gia quyến như vậy, thiết nghĩ cũng không cần phải theo luôn cả đại quân đi cùng một lúc đâu! Như vậy mọi người trong nhà của huynh sẽ vô cùng mệt mỏi! Dù sao thì đại quân đến trước cũng phải thu phục lại Nhã Châu trước cái đã, sau khi quét dọn sạch sẽ tàn binh ở đây, lão phu còn phải chỉnh đốn khôi phục lại trật tự của nơi này, đưa dân chạy nạn quay lại nhà của bọn họ đoàn viên, để hoàn tất việc này thì cần thời gian ít nhất là một tháng, do vậy đại nhân cứ từ từ đi theo sau cũng không sao, chỉ cần đến khi trật tự được lập lại tại Nhã Châu, đại nhân cũng kịp đến là được rồi, dù sao thì đến sớm cũng phải đợi mà!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười đáp: “Như vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà Hoàng Thượng cũng đã hạ chỉ bảo ti chức đi theo quân đội rồi!”



“Chính vì vậy mà ngày mai khi chúng ta rời khỏi kinh thành lên đường đi Thành Đô sẽ phân ra làm hai hướng, ta sẽ đi trước còn Vân Phàm huynh đi sau. Hoàng Thượng đâu có bảo rằng chúng ta không được phép tách nhau ra mà đi đâu! Nếu đi như vậy thì gia quyến của Vân Phàm huynh cũng sẽ không vì đường xá xa xôi mà cảm thấy mệt mỏi gì nữa!”



“Ồ! Tử Hoa huynh suy nghĩ thật là chu đáo, đa tạ!”



Hàn Tu nghe vậy bèn vuốt vuốt bộ râu hoa râm của mình ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Giờ đây cả nhà của Vân Phàm huynh đều tây tiến hết cả, cũng chẳng có thân binh tùy thân mà bảo vệ, đường đi đến Thành Đô cũng gập ghềnh trắc trở, cướp bóc thế nào thì không ai biết trước được điều gì cả, chuyện an toàn là điều vô cùng quan trọng, thế này vậy! Lão phu sẽ để lại năm ngàn quân cấm vệ lại đằng sau cho Vân Phàm huynh thống lĩnh, còn lão phu sẽ dẫn đại quân còn lại đi trước càn quét lũ giặc ở phía trước dọn đường sẵn cho Vân Phàm huynh!”



Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn hỏi: “Như vậy có được không?”



“Không thành vấn đề! Nhân số của cả bộ lạc Tây Sơn của nước Thổ Phồn bao gồm tất cả già, trẻ, trai, gái cũng không đến năm vạn người, trai tráng trong bộ lạc tính ra nhiều nhất cũng chỉ tầm một hai vạn là cùng, hơn nữa bọn chúng cũng chỉ là một bọn ô hợp không phải là tinh binh gì cả. Ta thống lĩnh ba vạn năm ngàn quân còn lại đều có trang bị vũ khí tinh nhuệ, vì thế mà việc đối phó với bọn Tây Sơn này quá dư sức, bọn chúng so với đại quân này của ta chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá cả, xin Vân Phàm huynh cứ an tâm! Chuyện bình định Nhã Châu chẳng qua là vấn đề thời gian, hơn nữa việc quân luôn luôn phải để lại một đạo quân dự bị ở phía sau, nếu không phải gặp lúc bất trắc cần dùng đến thì đạo quân đó cũng không cần phải tham chiến, chính vì vậy đạo quân mà Vân Phàm huynh thống lĩnh vừa có nhiệm vụ làm quân dự bị, vừa bảo vệ gia quyến cho huynh, sắp xếp như thế cũng là thỏa đáng!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói thêm vài câu khiêm tốn, sau đó Hàn Tu lại ra sức khuyên can, cuối cùng Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận, thế là bây giờ hắn đã có trong tay năm ngàn quân.



Sau khi tiễn Hàn Tu ra về, Đỗ Văn Hạo cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, hắn lại gọi Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Lâm Thanh Đại đến, cả nhà mở một hội tiệc rượu vui mừng uống đến say mềm.



Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đã thức dậy rồi, đây là ngày cuối cùng của hắn ở kinh thành, những người cần phải bái biệt thì hắn phải nhanh chóng hoàn tất trong hôm nay, người đầu tiên mà hắn phải nói lời tạm biệt dĩ nhiên chính là Thái Hoàng Thái Hậu rồi!



Sau khi chuẩn bị xong, Đỗ Văn Hạo liền lên kiệu đi vào trong cung hướng thẳng đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mà tiến, hắn cứ mải mê vừa đi vừa suy nghĩ nên khi đến cổng tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu rồi cũng không để ý thấy Tiêu công công cũng đang đi tới.



Tiêu công công tay cầm phất trần, tà áo phất phơ bay trong gió, trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ cắm đầu cắm cổ mà đi như đang suy nghĩ việc gì đó bèn tiến đến gần hắn, rồi nheo mắt cười chờ đợi hắn bước tới, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Đỗ đại nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?”



Tiếng hét đột ngột của Tiêu công công rất to, làm cho Đỗ Văn Hạo cũng phải giật mình bừng tỉnh, sau đó hắn ngẩng đầu lên thấy người vừa hỏi mình là Tiêu công công bèn mỉm cười bước tới nói: “Tiêu công công, công công đứng ở trước cổng cung làm gì vậy? Công công làm cho ta giật mình như vậy thật không hay chút nào cả, Ha ha ha!”



Tiêu công công cũng mỉm cười đáp lại: “Tại lão nô thấy đại nhân dường như đang có tâm sự gì đó nên mới lên tiếng hỏi đại nhân vậy thôi, đại nhân có việc gì khó xử cứ nói cho lão nô biết, có lẽ lão nô sẽ giúp được gì cho đại nhân chăng?”



Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nhoẻn miệng cười rồi đưa tay ra vỗ vỗ lên vai của Tiêu công công nói: “Tiêu công công thật là hiểu ta quá! Có lẽ Tiêu công công giúp được ta thật đó, nhưng e rằng vấn đề của ta lại làm công công mất thời gian thôi, hơn nữa việc này cũng không dám làm phiền công công, ta có thể tự mình giải quyết được. Hôm nay vào đây cũng là vì ta sắp phải rời xa kinh thành rồi muốn gặp Thái Hoàng Thái Hậu để nói lời từ biệt!”




“Đỗ đại ca! Đại ca cũng làm một bài đi!” Dụ Cáp Nhi nói chen vào.



“Ta làm gì biết làm thơ với thẩn cơ chứ! Rượu vào rồi thì càng không biết làm nữa!” Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng từ chối.



Hoàng Hậu nghe vậy cũng thở dài nói: “Đỗ đại nhân nói đúng! Nếu như không biết làm thì thôi, nhưng ngươi cũng nên đọc một bài để mọi người làm kỷ niệm, để lần sau ngươi quay về đây còn có cái để nói chứ!”



Chu Đức Phi ngồi bên cạnh cũng nói chen vào: “Ừm! Đọc một bài đi, bài gì cũng được chỉ cần không làm cho mọi người cụt hứng là được rồi!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn cúi đầu xuống trầm ngâm một lúc, hắn đột nhiên nhớ ra bài《Thái Tang Tử》của Na Lan Dung Nhược (Một nhà thơ nổi tiếng người nhà Thanh Trung Quốc), bèn ngâm lên: “Thâm thu tuyệt tái thùy tương ức, mục diệp tiêu tiêu. Hương lộ điều điều, lục khúc bình sơn hòa mộng diêu. Giai thì bội tích phong quang biệt, bất vi đăng cao. Chỉ giác tiêu hồn, nam nhạn quy thì canh tịch liêu” (Tạm dịch: Đêm thu biên giới thầm thương nhớ, gió cây xào xạc thổi từng cơn. Đường về quê hương còn xa lắm, quanh co vòng núi mộng phiêu diêu. Xa rồi mới biết tình nồng ấm, không phải cô thân nơi xứ người. Tiêu hồn lạc phách mộng quanh quanh, lạc lõng nhạn bay hướng trời nam.)



Khi Đỗ Văn Hạo ngâm xong bài thơ này thì mọi người bắt đầu khóc lên rấm rứt.



Đỗ Văn Hạo sau khi rời khỏi tẩm cung của Hoàng Hậu thì cũng có phần say, miệng hắn lúc này vẫn còn thơm mùi rượu, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm ngộ cũng rất nhiều. Nhưng hắn chưa từng thổ lộ ra ngoài, cái cảm giác nói không ra câu, thốt không nên lời này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng ức chế, hắn bèn phẫn uất ngửa mặt lên trời mà thét to lên một tiếng, sau đó lại thở dài lên một tiếng não nề, thất vọng.



Lúc này đột nhiên hắn nhớ đến người thiếp Liên Nhi bé bỏng của hắn, giờ này nàng vẫn ở trong lãnh cung chăm sóc Trần Mỹ Nhân, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên muốn gặp mặt nàng vô cùng.



Cho dù Liên Nhi vốn là do Trần Mỹ Nhân ban thưởng cho hắn, ép hắn thành thân với nàng, hắn cũng không có tình cảm sâu nặng gì nhiều lắm với Liên Nhi cả, nhưng nói cho cùng nàng cũng là người con gái đã từng đầu ấp vai kề với hắn, trước lúc đi xa gặp nàng lần cuối âu cũng là lẽ đương nhiên.



Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn liêu xiêu bước đến Lãnh Cung.



Lãnh Cung lúc này có lẽ còn không bằng được căn nhà dân dã của một người dân thông thường nữa, bên trong lạnh lẽo, phòng ốc cũ nát tồi tàn, trên nóc nhà giăng đầy mạng nhện đan xen chằng chịt, cánh cổng của Lãnh Cung hờ khép, trước cổng có một chiếc chổi dựng ở đó, mặt sân rơi đầy lá khô, xem ra cũng khá lâu rồi không có người đến quét dọn.



Người gác cổng Lãnh Cung thì dĩ nhiên đã biết Đỗ Văn Hạo, nên khi trông thấy hắn đi đến thì vội vã chạy lên phía trước thi lễ với hắn, rồi nhanh chóng mở cổng Lãnh Cung mời hắn bước vào, thậm chí đến cả câu hỏi tại sao hắn đến đây cũng không thốt ra lấy nửa lời.



Khi Đỗ Văn Hạo bước vào trong viện thì phát hiện ra bên trong không có lấy một bóng người, gió đông chốc chốc lại thổi lên cuốn bay những đám lá khô rơi trên chiếc bàn đá nằm ở ngoài sân, trong vườn lúc này chỉ còn duy nhất một cái cây vô danh đang nở rộ hoa, cũng may là hoa của nó mang một màu đỏ rực làm sáng cả một góc vườn đung đưa trước gió trông tươi sáng vô cùng. Đột nhiên một tiếng “rắc!” khô khốc vang lên, Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn, thì trông thấy một cành cây của cây Hạch Đào bị gió thổi gãy rơi xuống ngay dưới chân của hắn, trên đó vẫn còn vương hai quả Hạch Đào còn non mọc trên đó.



“Trần Bà!” Đỗ Văn Hạo đứng ở trong vườn cao giọng gọi, khi tiếng gọi của hắn vừa dứt thì cửa phòng chợt hé mở.



Từ trong đó, một bà lão có bộ tóc bạc trắng bước ra, hai mắt nheo lại đứng ở ngay cổng ngóng nhìn, sau khi trông thấy Đỗ Văn Hạo thì lập tức nở ra một nụ cười hạnh phúc, chạy xuống bậc cầu thang, rồi cúi người nói: “Lão nô nói rằng ngoại trừ Đỗ đại nhân thì còn ai còn nhớ đến mấy người lão nô ở đây nữa, Đỗ đại nhân mau mau vào đây!”



Đỗ Văn Hạo trông thấy Trần Bà khắc khổ như vậy bất giác động lòng trắc ẩn, một thời gian không gặp bà ta mà trông bà ta đã già hẳn đi, tóc đã bạc đi nhiều trông thấy.



Hai người bước vào trong phòng, thấy căn phòng cũng được dọn dẹp khá là sạch sẽ, nhưng đồ vật bên trong có phần tồi tàn đôi chút, trông rất giống với cách bố trí của những người dân thông thường, một chiếc giường, một chiếc bàn, hai chiếc ghế, còn lại chẳng còn vật nào khác nữa cả.



Đỗ Văn Hạo đưa mắt ra bốn phía ngóng nhìn, nhưng cũng không phát hiện ra có một người nào khác nữa cả, thấy vậy tim của hắn bỗng nhiên nặng trĩu xuống: “Nương nương của ngươi đâu?”



Trần Bà thấy gương mặt của Đỗ Văn Hạo như vậy bèn vội vã đáp: “Đại nhân nhìn lên trên kia kìa!”



Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy một nữ tử đầu tóc lòa xòa đang ngồi trên xà nhà, tim hắn bỗng nhiên thắt lại, nhớ khi xưa nàng đẹp đẽ tuyệt trần, giờ đây ác quỷ hung thần chẳng sai. Trần Mỹ Nhân trông bây giờ thật tội nghiệp.