Tống Y

Chương 31 : Ngạc mộng tỉnh lai thị tảo thần

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Cả căn phòng vẫn chìm trong tĩnh lặng chờ đợi.



Không biết trải qua bao lâu, Ngọc nhi đột nhiên kêu lên một tiếng nhẹ, chậm rãi mở mắt ra, âm thanh vẫn còn rất yếu ớt: “Hổ tử!”



Âm thanh này mặt dù rất nhẹ nhàng nhưng thính giác của Bàng mẫu mặc dù là lúc được lúc mất cũng đã nghe thấy, run rẩy kêu lên: “Mau! Ngọc nhi gọi hổ tử kìa! Mau mau đưa hổ tử lại đi!”



Mọi người vừa mừng vừa sợ, nhốn nháo hết cả lên, bà vú nuôi vội vàng ôm đứa nhỏ đến bên Ngọc nhi.



Ngọc nhi đưa ánh mắt một cách khó nhọc về bên cạnh nhìn con mình một cái, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, rồi lại chậm rãi nhìn về phía Bàng Huyện úy, yết ớt gọi một tiếng: “Lão gia!”



“Ngọc nhi!” Bàng Huyện úy thiếu chút nữa rơi nước mắt, tâm trạng buồn vui lẫn lộn, tiến tới ngồi bên giường, cầm tay nàng: “Nàng chịu khổ rồi, bây giờ nàng cảm thấy thế nào?”



Ngọc nhi khó khăn lắm mới nói được mấy từ: “Tiện thiếp nghĩ mình muốn ăn cháo!”



Nhị nãi nãi nhiều ngày nay chưa có hạt gạo nào vào bụng, đột nhiên nói muốn ăn cháo, Bàng Huyện úy mừng đến mức thiếu chút nữa khóc thành tiếng, vội vàng quay đầu lại phân phó: “Mau! Mau, các ngươi mau đi nấu cháo cho nhị nãi nãi! Mau lên!”



Trong phòng nhất thời lại được một phen loạn cả lên, mấy nha hoàn đang định chạy đi bỗng nghe tiếng Đỗ Văn Hạo gọi lại, hắn mỉm cười dặn dò: “Dùng sen hồng để nấu cháo, có cơ hội hồi dương cho nhị nãi nãi!”



“Vâng!” nha hoàn đáp một tiếng rồi vội chạy đi ngay.



Thấy Ngọc nhi tỉnh dậy, có thể nói chuyện, lại còn muốn ăn cháo, trong lòng tất cả mọi người đều rất vui mừng, duy chỉ có Tiễn Bất Thu thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.



Tuyết Phi Nhi lộ rõ vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn hắn: “Tiễn thần y, có phải ngươi thấy Đỗ lang trung chữa khỏi bệnh cho nhị nãi nãi nên cảm thấy không vui?”




Lời nói này của Tiễn Bất Thu khiến cho đám người Bàng Huyện úy không khỏi giật mình trong lòng, vội hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh, Ngọc nhi sẽ không sao nữa chứ?”



“Trước mắt đã có thể nói là khôi phục tốt đẹp, nhưng nhất định vẫn phải tuyệt đối tuân theo những gì ta dặn dò mà dùng thuốc, tuyệt đối không được lơ là chủ quan, có chuyện gì phải báo cho ta trước tiên!”



Bàng Huyện úy liên tục gật đầu: “Nhất định! Nhất định! Cám ơn ngươi! Đỗ tiên sinh!”



Lỗ tai lão thái thái lại tậm tịt, không nghe thấy bọn họ nói gì, hơn nữa giờ phút này cũng chẳng có hứng cùng Đỗ Văn Hạo nói chuyện, ngồi ở bên giường, cầm tay Ngọc nhi cao hứng không thôi. Lưu thị, hai tiểu thư, Bàng Vũ Cầm còn có bà vú nuôi, bọn nha hoàn cũng đều quây quần bên giường, vừa khóc vừa cười mà nói chuyện, nhẹ nhàng kể cho Ngọc nhi sự tình của mấy ngày qua.



Đỗ Văn Hạo cũng không quấy rầy, lẳng lặng rời cửa đi ra, Tuyết Phi Nhi thấy vậy cũng đi theo hắn cùng nhau xuống lầu.



Khi hai người còn chưa bước vào cửa Ngũ Vị Đường, Tuyết Phi Nhi đã kêu toáng lên: “Thanh đại tỷ! Đỗ lang trung đã cứu sống được nhị nãi nãi rồi! thật sự là thần kỳ a!”



Mấy người bệnh vẫn còn đang chờ hắn ở trong đại sảnh, ông già bị hen suyễn không ngừng ho khan lúc trước vừa nghe lời này vội đứng dậy nói: “Lời nói của cô nương có thật không vậy? khụ khụ khụ”



“Đương nhiên là thật, này nhé, nhị nãi nãi không những đã tỉnh dậy mà còn không ngừng la hét đòi ăn cháo, Huyện úy đại nhân, lão thái thái cùng bọn họ cao hứng không thôi, không tin người tự sang đó nhìn đi!”



“Tin! Tuyết cô nương nói đương nhiên đáng tin! Khụ khụ khụ, nghe nói nhị nãi nãi của Huyện úy đại nhân mắc bệnh hiểm nghèo, ngay cả Tiền thần y cũng bó tay, khụ khụ, Đỗ đại phu lại có thể chữa khỏi, vậy không phải giỏi hơn cả Tiền thần y đó sao? Hí hí”



Mấy người bệnh khác cũng liên tục gật đầu tán thưởng, nhưng cũng không giấu nổi ngạc nhiên đưa mắt thầm đánh giá Đỗ Văn Hạo.



:71: