Tống Y

Chương 314 : Nghịch chuyển! (1+2+3)

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Ngay ngày hôm đó Đỗ Văn Hạo quyết định hạ trại, sau đó hắn cho gọi Lý Phố cùng với Tô Thức vào trong lều của hắn bàn bạc, phân tích tình hình quân sự. Viên Quân Tào (một chức quan chuyên lo chuyện bút giấy trong doanh trại quân đội.) lúc này đã đem bản đồ chiến trận ở Tứ Xuyên đến rồi trải ra cho cả ba người cùng xem, sau đó Quân Tào chỉ vào các vị trí trên bản đồ nói: “Lý tướng quân! Quân đội của bộ lạc Tây Sơn đã áp sát đến cửa ngõ thành Thành Đô rồi, còn quân của chúng ta vẫn còn đang ở Đông Quảng An cách nơi chiến sự tận mấy trăm dặm đường, mạt tướng không biết nhị vị tướng quân sẽ dùng cách nào để đẩy lui quân địch?”



Bảo Tô Thức làm thơ, viết văn, làm công tác xử lý hành chính thì còn được, chứ bàn về chuyện quân sự thì ông ta không đủ trình, do vậy Đỗ Văn Hạo không muốn làm khó Tô Thức mà chỉ quay sang Lý Phố, một viên tướng dày dạn trận mạc mà dò hỏi ý kiến của ông ta.



Lý Phố thấy vậy bèn lên tiếng: “Quân địch liên tiếp chiếm đóng Nhã Châu, Đặng Châu, Thục Châu và bây giờ đại quân của chúng lại đang uy hiếp đến tận cửa ngõ của Thành Đô, chính vì vậy mà lúc này sĩ khí của chúng đang rất cao! Đây quả là một vấn đề nan giải!”



“Thứ nhất, chúng ta không thể đánh chính diện với bọn chúng ngay lúc này được, mà phải tạm thời tránh khỏi cái khí thế của chúng, thứ hai quân địch rốt cuộc là có bao nhiêu, vị trí cự thể ở chỗ nào thì chúng ta không hề được biết, do vậy tốt nhất là không nên hành động bừa bãi, phải vô cùng cẩn trọng cất nhắc cẩn thận. Thứ ba, quân đội trong tay chúng ta lúc này chỉ có năm ngàn người, và lại mang theo một khối lượng lớn đồ dùng quân dụng nữa, do vậy người ít mà đồ nhiều, khó mà thắng địch. Nếu theo như đúng dự đoán thì quân địch lúc này ít nhất có một vạn người, có lẽ còn cần cộng thêm cả những binh sĩ đầu hàng theo địch nữa, do vậy mà con số này không nhỏ chút nào. Chính vì thế mà tình hình của chúng ta hiện nay bất kể quân số, hay sĩ khí, thể lực đều không thể bằng với quân địch được, tránh giao tranh trực diện là một biện pháp an toàn và khôn ngoan nhất lúc này. Thứ tư, quân đội của chúng ta ngày đêm hành quân đến đây, đường xá xa xôi mỏi mệt, vị trí lúc này cách Thành Đô còn cả một đoạn đường dài mấy trăm dặm, nếu chúng ta vẫn cứ kiên trì tiến tới thì quân địch chỉ cần dĩ dật đãi lao là quân ta thua sẽ chắc! Tổng kết bốn điều đã nêu ở trên, mạt tướng cho rằng chúng không nên đánh trực diện với bộ lạc Tây Sơn ngay lúc này!”



Đỗ Văn Hạo và Tô Thức nghe xong đều gật đầu đồng ý, nhưng nếu cứ đứng đây chờ đợi cũng không phải là cách, do vậy Đỗ Văn Hạo bèn lên tiếng hỏi: “Vậy đại quân của chúng ta bây giờ phải làm gì?”



“Trước tiên, chúng ta phải khẩn cấp thông báo cho triều đình tăng cường viện binh, thứ hai, phái một đội trinh sát đi do thám tình hình quân địch, thứ ba thì theo như mạt tướng được biết thì Thành Đô Phủ tường thành vững chãi, lương thực dồi dào, nếu như Hàn tướng quân cùng với các lộ quân của Thành Đô chịu khó giữ thế thủ đến cùng thì e rằng bộ lạc Tây Sơn nhất thời cũng không thể làm gì nổi, Hàn tướng quân nếu chịu khó chống đỡ thì có lẽ sẽ cầm cự ở đó được một thời gian khá dài, chính vì thế mà công việc trước mắt của chúng ta là lập tức thành lập một đội kỵ binh tinh nhuệ, sau đó phóng thẳng đến Thành Đô cầm cự, giằng co với quân địch, hợp sức với Hàn tướng quân giữ vững trận địa để chờ quân tiếp viện của triều đình!”



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gật gù nói: “Đây là một cách rất hay! Ta cũng nghĩ rằng một vạn quân địch đến đây chẳng qua là cố gắng cướp bóc được bao nhiêu thì được thôi chứ không bao giờ dám ở lại đây lâu cả, bởi vì mục đích của bọn chúng cũng không phải là đánh chiếm Thành Đô, mà chỉ là do bộ lạc của chúng hiện giờ quá đỗi nghèo khó thiếu thốn nên mới phát động chiến tranh để cướp bóc giảm nhẹ sự nghèo đói của chúng mà thôi. Bộ lạc Tây Sơn chẳng qua cũng chỉ là những tên cướp ngày, khi nào cần tiền thì đi cướp, cướp xong rồi thì chạy! Do vậy bọn chúng uy hiếp Thành Đô chẳng qua là chỉ muốn kiếm thêm chút đỉnh, vơ vét thêm một chút của cải mà thôi, bọn chúng tuyệt nhiên không hề có ý chiếm đóng. Chính vì vậy mà đạo quân của chúng ta sẽ dùng phương pháp đánh du kích quấy rối đại quân của chúng, chờ cho quân địch mệt mỏi, đội hình phân rã, lòng quân e sợ thì chúng tất sẽ lui binh, chờ cho bọn chúng lui binh thì đại quân của chúng ta kết hợp với đại quân của Hàn tướng quân trong thành thừa cơ truy sát, thắng lợi nhất định sẽ nằm trong tầm tay của chúng ta, cái này gọi là: ‘Địch đến thì ta lui, địch dựng trại thì ta quấy rối, địch mệt mỏi thì ta đánh, địch lui thì ta đuổi! ”



Lý Phố nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, ông ta không ngờ Đỗ Văn Hạo ngoại trừ là một thần y ra lại là một người rất biết dùng binh, Lý Phố lúc này vô cùng thán phục hắn, ôm quyền nói: “Không ngờ tướng quân lại làu thông binh pháp như vậy, mạt tướng khâm phục vô cùng, kế này quả nhiên tuyệt diệu!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ mỉm cười không nói, hắn thầm nghĩ trong bụng, ta làm gì mà giỏi như thế cơ chứ, đây chẳng qua là mượn lời của Mao Chủ Tịch (Mao Trạch Đông) mà thôi, đây vốn là tôn chỉ thành công trên con đường trinh chiến của lão Mao, ông ta kinh nghiệm thực chiến đầy mình, và đây chính là chiến lược du kích nổi tiếng nhất của ông, nó đã giúp ông đánh tan quân Nhật, hạ gục quân Tưởng Giới Thạch để trở thành vị lãnh tụ đầu tiên của Trung Quốc, mở ra một thời kỳ xã hội hiện đại phồn vinh. Chiến lược của lão Mao vô cùng thực dụng đánh bại biết bao nhiêu là quân địch, không lợi hại mới lạ! Tình hình của mình bây giờ chả khác gì tình hình của lão Mao khi giao tranh với quân Tưởng Giới Thạch cả, quân của lão Tưởng đông gấp mấy lần quân của lão Mao nhưng cuối cùng vẫn bị lão Mao dùng đòn du kích phản bao vây này hạ gục. (Xem ra Trung Quốc cũng giống Việt Nam mình quá! Ngày trước Bác Hồ cũng dùng chiến tranh du kích mà hành hạ quân Pháp đến hẹn lại lên, đúng là anh hùng thì ý tưởng luôn có phần giống nhau.). Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy lại càng cảm thấy tự tin hơn, chỉ cần hắn hành động theo đúng như dự tính, rồi đợi quân cứu viện đến là sẽ làm cỏ cả bộ lạc Tây Sơn, nhân tiện diệt cỏ diệt tận gốc, triệt để cắt bỏ cái ung nhọt khó chịu này đi luôn, cho cả bộ lạc Tây Sơn về sau sẽ vĩnh viễn biến mất trên bản đồ quân sự của Thổ Phồn!



Sau khi suy xét kỹ càng xong đâu đấy, Đỗ Văn Hạo liền phái Lâm Thanh Đại đi thám thính tình hình quân địch, lợi dụng đêm tối mà tiến hành lối đánh du kích quấy rối bọn chúng: “Lý Phố! Ngươi bây giờ chọn ra bốn ngàn quân tinh binh, khỏe mạnh trong năm ngàn binh sĩ này ra rồi thành lập một đội kỵ binh, tất cả đều mặc đồ nhẹ, chỉ mang theo người tầm khoảng mười lăm ngày đường lương thực là được rồi! Đội kỵ binh của chúng ta ngoại trừ mã đao ra còn phải mang theo cung nỏ và hỏa tiễn, đội quân này sẽ do đích thân ta dẫn, Tử Chiêm huynh! Huynh dẫn một ngàn quân sĩ còn lại hộ tống lương thảo và các đồ vật dụng quân đội đoạn hậu theo sau bảo vệ gia quyến là được rồi! Trên đường đi huynh phải để ý đến tình hình của tại hạ báo về!”



Lý Phố nghe xong bèn nói: “Đỗ tướng quân! Hay là tướng quân cùng với Tô Chi Châu đi sau đoạn hậu, hộ tống lương thảo, còn quân kỵ thì cứ để mạt tướng dẫn quân đi trước nghênh địch được rồi! Đỗ tướng quân cứ an tâm, tại hạ nhất định sẽ làm theo kế sách của tướng quân một cách nghiêm chỉnh!”



Tô Thức thấy vậy cũng khuyên bảo Đỗ Văn Hạo: “Đỗ Ngự Y vẫn còn nhiều trọng trách cần gánh vác nữa, không được phép mạo hiểm ra trận như vậy, Đỗ Ngự Y cứ để Lý tướng quân đi trước đánh giặc là được rồi!”



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì lắc đầu đáp: “Không được! Phải đích thân tại hạ đi mới được, lệnh quân đã ra rồi không ai được khuyên bảo nữa! Đúng rồi Tử Chiêm huynh! Trên đường đi đoạn hậu phía sau huynh nên liên lạc với quan phủ địa phương, rồi thu nạp thêm Bảo Giáp Binh vào đội ngũ của mình, như vậy có nghĩa là huynh vừa hành quân vừa chiêu binh mãi mã như thế sẽ thành lập được thêm một đạo quân mới, lực lượng của ta như vậy sẽ hùng hậu hơn!”



Tô Thức trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Tự ý chiêu nạp Bảo Giáp Binh là tội chết đó!”



“Tội chết sao? Lần này tây chinh thất bại tất cả chúng ta cũng sẽ mất đầu cả! Lẽ nào điều này huynh không hiểu hay sao? Một trong hai cái huynh định chọn cái nào đây?” Đỗ Văn Hạo tức giận nói.



Tô Thức nghe xong chỉ im lặng không nói thêm câu nào nữa.



Đỗ Văn Hạo thấy Tô Thức khó xử như vậy bèn lên tiếng an ủi: “Tử Chiêm huynh cứ an tâm, trước khi xuất phát khởi hành cuộc tây chinh này, Hoàng Thượng đã đích thân bảo đảm với tại hạ rồi, tại hạ có thể tự ý chiêu binh mãi mã để thành lập một đội quân hoàn toàn mới! Đây cũng là chức trách của tại hạ, huynh chỉ cần dùng danh nghĩa của tại hạ đi chiêu binh mãi mã sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu! Huynh cứ yên tâm, tại hạ có Thánh Chỉ ở đây rồi, hơn nữa tình hình quân sự đang căng thẳng như thế này, chúng ta cũng bất đắc dĩ nên mới có hành động như vậy, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hiểu cho chúng ta thôi!”



Tống Thần Tông đã từng nói với Đỗ Văn Hạo rằng chỉ cần hắn dẹp tan bộ lạc Tây Sơn, thì sẽ phong Đỗ Văn Hạo lên làm Tây Sơn Vương, cho phép hắn thành lập một đạo quân hoàn toàn mới, nhưng không hề nói với hắn rằng hắn được phép tự do chiêu binh mãi mã trong địa giới của Đại Tống rồi thành lập một đạo quân mới bao giờ cả, nhưng tình hình chiến sự lúc này vô cùng khẩn trương, Đỗ Văn Hạo làm gì còn quan tâm đến nó nữa, hắn chỉ biết bây giờ việc cần nhất là giải vây cho Thành Đô, xong sau đấy giải thích sau cũng chưa muộn. Hơn nữa lúc này quân đội của bộ lạc Tây Sơn vô cùng thiện chiến, các lộ quân Thành Đô thì yếu ớt cùng cực, không có sức chiến đấu nào cả, vả lại trong tay hắn thì chỉ có mỗi bốn ngàn quân, làm sao có thể địch nổi với quân của Tây Sơn. Chính vì thế nên Đỗ Văn Hạo mới nóng lòng chiêu binh mãi mã như vậy, nếu như hắn cứ ngồi đợi quân tiếp viện của triều đình, thì e rằng quân tiếp viện chưa kịp đến nơi thì Thành Đô đã bị quân địch cướp sạch chỉ còn trơ mỗi cái thành trống không rồi! Đỗ Văn Hạo lúc này đặt việc binh lên hàng đầu, chỉ cần hắn có đủ quân đội thì Thành Đô sẽ được cứu vãn.



Tô Thức nghe Đỗ Văn Hạo nói Hoàng Thượng đã cho phép hắn như vậy thì cho dù trong lòng vẫn có chút hồ nghi nhưng cũng biết tình hình đang nguy cấp, không làm cũng không xong, suy đi nghĩ lại cũng chỉ còn nước tin tưởng Đỗ Văn Hạo mà thôi. Sau khi cân nhắc thiệt hơn Tô Thức liền ra quyết định liền ngay sau đó, ông lập tức liên lạc với các quan phủ địa phương thu nạp thêm Bảo Giáp Binh, dựng cờ chiêu binh mãi mã.



Do đại quân của Đỗ Văn Hạo là quân đoạn hậu vận chuyển và bảo vệ lương thực nên ngựa cũng rất nhiều, cộng thêm với số ngựa trên đường đi hắn mua để thồ hàng nữa thì kỵ binh giờ không hể thiếu ngựa để cưỡi. Chính vì thế mà rất nhanh Đỗ Văn Hạo đã thành lập xong một đội kỵ binh của riêng mình, sau khi thành lập xong, hắn liền ban bố sắc lệnh rồi ngay lập tức bốn ngàn kỵ binh của hắn phóng thẳng lên tiền tuyến nghênh địch. Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, chỉ hai ngày thôi đã đến được địa phận Thành Đô rồi.



Trên đường đến đây, Đỗ Văn Hạo gặp rất nhiều dân chúng chạy đi tị nạn, sau một hồi thăm hỏi, Đỗ Văn Hạ biết quân địch lúc này đã đứng trước cửa ngõ của Thành Đô rồi, bây giờ trong thành tướng lĩnh vẫn đang liều mình cố thủ, quân Tây Sơn nhất thời cũng khó thể công phá được. Sau mấy lần tấn công, công phá không thành công, đại quân Tây Sơn thương vong trầm trọng. Bọn chúng biết không thể hạ thủ được Thành Đô bèn quay mũi giáo sang các thôn làng không có sức phòng thủ ở bên cạnh Thành Đô hòng cướp bóc, đập phá để xả hận.




Sau khi ngồi xuống, Hàn Tu mới đáp: “Đỗ đại nhân không nên khách khí như vậy, đại nhân đã có việc tìm đến lão phu, lão phu chắc chắn sẽ không có lý do để từ chối đại nhân cả!”



Đỗ Văn Hạo bèn mỉm cười nói: “Tại hạ lần này đến đây là hỏi mượn đại nhân một thứ!”



Hàn Tu đưa con mắt khó hiểu lên nhìn Đỗ Văn Hạo, tuy nét hắn lúc này trông có vẻ mệt mỏi, sắc mặt sạm đen, nhưng ánh mắt thì vẫn cháy lên rừng rực, tưởng chừng như không bao giờ tắt vậy, ông ta biết hắn nói đây không phải chuyện tầm thường nên Hàn Tu bèn vội vã lên tiếng: “Không biết Đỗ đại nhân muốn mượn vật gì, lão phu chỗ này ngoại trừ binh sĩ ra thì không biết Đỗ đại nhân muốn gì nữa?”



Đỗ Văn Hạo chỉ mỉm cười nói: “Cái mà tại hạ cần mượn là lương thực!”



Hàn Tu nghe xong thì sững người lắp bắp hỏi lại: “Đỗ đại nhân! Ngài nói sao cơ…Mượn lương….lương…thực sao?”



Đỗ Văn Hạo gật đầu mỉm cười nói: “Tại hạ mượn lương thực để cứu tế dân chúng!”



Hàn Tu thấy vậy lắc đầu đáp: “Đỗ Ngự Y! Đại quân mấy vạn người cũng phải có cái ăn chứ, không phải là lão phu không muốn cho mượn, mà là không thể cho Đỗ đại nhân mượn được!”



“Hàn tướng quân! Tướng quân cũng biết rằng, sau trận chiến này có quá nhiều người dân tan hoang cửa nhà, tại hạ trên đường đến đây tận mắt chứng kiến dân chúng phải moi rễ cây lên ăn, có người còn bán cả con mình đi nữa, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được, Hàn đại nhân thấy tại hạ nói có đúng không?”



“Nỗi khổ của dân chúng thì lão phu biết! Nhưng, lương thực trong quân đội lúc này cũng không còn nhiều, cho dù có cho đại nhân mượn đi nữa cũng không thể duy trì trong thời gian dài được!”



Đỗ Văn Hạo gật đầu tán đồng, rồi thở dài nói: “Lời của đại nhân nói đúng lắm, nhưng hiện giờ tại hạ chỉ còn mỗi cách này để giải quyết tình hình nguy cấp trước mắt mà thôi, nhất thời không thể lo về lâu về dài được, nhưng nếu vấn đề không giải quyết ngay bây giờ e sẽ có loạn!”



Hàn Tu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đại nhân định phân phối số lương thực này ra sao? Nạn dân nhiều như vậy, lương thực sao đủ cho bọn họ dùng được!”



Đỗ Văn Hạo đáp: “Tại hạ đã để Châu Nha làm nơi ở tạm thời cho những người không nơi nương tựa, sau đó sẽ đặt ở đó một chiếc nồi lớn để nấu cháo, rồi phân phát cho từng người một, tại hạ nghĩ tạm thời cũng chỉ có thể giải quyết như vậy được thôi!”



“Nếu mà như vậy thì được! Nào, mời đại nhân theo lão phu đi lấy lương thực cứu tế cho dân chúng!”



Lúc trời chập choạng tối thì Đỗ Văn Hạo mới vui vẻ quay về đến nơi ở của Tô Thức, hắn thấy nơi đây đã có khói bếp bốc lên, hắn liền trông thấy Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi đang ở trong nhà dọn đồ.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn tiến tới nói: “Hai người làm gì vậy?”



Tuyết Phi Nhi thấy Đỗ Văn Hạo về đến bèn vui vẻ nói: “Tô đại nhân nói rằng chúng ta vẫn chưa có nơi ở, nên đem căn phòng ở phía tây ra nhường cho chúng ta, thiếp và Liên Nhi đang dọn dẹp đồ đạc!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy sa sầm nét mặt nói: “Vậy nhị vị phu nhân và ba vị công tử thìở đâu?”



Liên Nhi trông thấy nét mặt không vui của Đỗ Văn Hạo thì lí nhí đáp: “Dạ, ở đây có tổng cộng bốn căn phòng, Tô đại nhân ở cùng với hai vị phu nhân, ba vị công tử ở chung một gian, còn hai gian thì dành cho chúng ta!”



“Không được! Sức khỏe của Tô đại nhân vẫn còn tất yếu, trời thì nóng, phòng ở đây lại hầm hập thế này, làm sao có thể để ba người cùng ở trong một gian phòng được? Ngoài ra vẫn còn một phòng làm phòng bếp để lấy chỗ ăn cơm nữa, mấy người lẽ nào để Tô đại nhân ngồi ăn bên ngoài sân hay sao? Sao mấy người lại thiếu hiểu biết như vậy nhỉ? Chúng ta có thể dựng mấy cái lều ở bên ngoài cũng được, nhanh lên mau thu dọn hết đồ đạc cho ta!”



Tuyết Phi Nhi và Liên Nhi nghe xong thì vội vã gọi nha hoàn đến thu xếp đồ đạc lại đem ra ngoài.