Tống Y

Chương 322 : Tứ phương tầm y

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Trong lòng Đỗ Văn Hạo lúc này vô cùng thất vọng, hắn hiện giờ cảm thấy bản thân mình không thể nuốt trôi kết quả tồi tệ như thế này. Hắn không ngờ rằng hắn hết lòng hết sức vì triều đình, thậm chí quên mình liều chết để đánh đuổi quân Tây Sơn ra khỏi bờ cõi Đại Tống, vậy mà lại bị coi là lạm dụng binh quyền, có ý tạo phản. Còn gì đau đớn hơn chuyện mình vì người ta mà sống chết, tận tâm như vậy mà bị coi là phản nghịch, nhưng, ngẫm nghĩ lại một lúc Đỗ Văn Hạo lại chẳng thấy có gì phải hối tiếc cả, bởi vì cũng trong đời nhà Tống này có một vị tướng tên Nhạc Phi, chiến công của ông ta còn hiển hách hơn hắn gấp hàng ngàn, hàng vạn lần rồi cuối cùng cũng bị Hoàng Đế Đại Tống chặt đầu.



So với Nhạc Phi thì hắn cảm thấy mình may mắn hơn ông ta rất nhiều. Bây giờ, Đỗ Văn Hạo nghĩ đến các vị nương nương cùng với Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cho mình như vậy, thì cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều, nghĩ vậy hắn bèn hướng về hướng đông, rồi quỳ xuống dập đầu nói: “Đa tạ lão tổ tông! Đa tạ các vị nương nương, không có các vị thì Đỗ Văn Hạo giờ đây đã hồn bay dưới suối vàng rồi! Công ơn to lớn của các vị, Đỗ Văn Hạo ngàn đời cũng không dám quên ơn! Nếu kiếp sau có duyên gặp lại, Văn Hạo xin nguyện đem hết sức mình ra báo đáp công ơn!” Nói xong Đỗ Văn Hạo lập tức dập đầu xuống đất kêu lên côm cốp mấy tiếng, rồi mới thẳng người đứng dậy.



Ninh công công đứng cạnh đó trông thấy Đỗ Văn Hạo đau đớn như vậy, cũng cảm thấy mủi lòng, bèn lên tiếng an ủi hắn: “Đỗ lão đệ! Lão đệ đừng buồn nữa, ít ra thì Hoàng Thượng cũng chỉ là cách chức cầm quân của lão đệ thôi! Còn chức Ngự Y thì vẫn còn, ngay cả cái túi Tử Y Kim Đái cũng có thu lại đâu! Do vậy Đỗ lão đệ vẫn còn nhiều hy vọng lắm!”



Đỗ Văn Hạo vẫn vô cùng buồn bã đáp: “Chắc Hoàng Thượng thấy cái tay nghề y thuật của tại hạ vẫn còn dùng được, nên mới không thu về đó thôi!”



“Hề hề! Đỗ lão đệ à! Lão đệ đừng nản chí như vậy chứ! Cái chức tướng quân Điện Tiền Ti Võ Đức Kỵ Úy đó chẳng qua là một cái chức có tiếng mà không có miếng, còn cái chức Nhã Châu Câu Quản thì cũng bé tí tẹo, chẳng có gì gọi là hấp dẫn cả! Lão nô trên đường đi đến đấy để ý thấy bọn dây nơi đây, chẳng khác gì bọn man di mọi rợ, cà răng căng tai cả, ta thấy nơi đây không thích hợp cho lão đệ chút nào cả!”



“Vậy thì tại hạ phải đi đâu bây giờ? Hoàng Thượng có thêm chỉ thị gì không?” Đỗ Văn Hạo hỏi lại.



“Cái này thì trước mắt Hoàng Thượng vẫn chưa đề cập đến gì cả! Nhưng mà, bây giờ cái chức Câu Quản của lão đệ cũng đã bị cách đi rồi, cái Nhã Châu này thì lão đệ không còn ở thêm một giây một phút nào nữa cả!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì buồn rầu nói: “Biến pháp cũng chỉ vừa mới bắt đầu ở Nhã Châu một thời gian ngắn, bây giờ tại hạ không còn ở đây nữa, thì phải làm sao bây giờ?”



Ninh công công nghe vậy thì mỉm cười nói: “Cái này thì Hoàng Thượng cũng đã dặn dò rồi, biến pháp nơi đây sẽ giao cho Tô Thức, Tô Chi Châu đại nhân tiếp tục tiến hành, lão đệ chỉ việc đem những ý tưởng của mình ra nói cho ông ta biết, để ông ta tiếp tục hoàn thành là được rồi. Lần này, vốn cả Tô Thức cùng với Hàn Tu cũng sẽ chịu chung hình phạt lạm dụng binh quyền với Đỗ lão đệ. Nhưng, Hoàng Thượng nói rằng hai người bọn họ sau khi đến đây nhậm chức, cũng đã vô cùng vất vả, khó khăn rồi, như vậy cũng đông nghĩa với việc bọn họ đã chịu sự trừng phạt rồi. Công việc cải cách của Nhã Châu vẫn còn rất nhiều gập ghềnh trắc trở, hãy để cho hai người đó đem công chuộc tội mà hoàn thành nốt công việc đang còn dang dở này. Chính vì thế mà Hoàng Thượng không hạ chỉ trừng phạt hai người bọn họ nữa, nhưng mà lão nô cũng sẽ nói cho bọn họ biết sự lợi hại của sự việc lần này.”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cảm thấy có lỗi vô cùng: “Cái này tất cả đều do tại hạ làm liên lụy đến hai người bọn họ cả!”



“Không hẳn như vậy! Đỗ lão đệ trẻ người non dạ, còn hai người kia thì tuổi già kinh nghiệm phong phú, nhẽ ra phải tìm đủ mọi cách ngăn cản Đỗ lão đệ lạm dụng binh quyền như vậy. Nhưng, bọn họ không những không ngăn cản, mà lại còn hùa theo lão đệ, như vậy chẳng khác nào làm hại lão đệ cả. Chính vì vậy mà nói theo cách khác thì chính bọn họ mới là người hại lão đệ, chứ không phải lão đệ hại họ. Đỗ lão đệ đã hiểu chưa vậy?”



Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì vội vã lên tiếng giải thích: “Không phải như vậy! Bọn họ cũng đã khuyên can tịa hạ rồi, chỉ là tại hạ cứng đầu không nghe mà thôi!” Nói đến đây Đỗ Văn Hạo ngập ngừng giây lát, rồi lại buồn buồn nói: “Đem công việc tại đây giao cho bọn họ, vậy thì tại hạ làm gì bây giờ? Lẽ nào lại quay về kinh thành tiếp tục làm Ngự Y sao?”



Ninh công công nghe xong bèn lắc đầu nói: “Tạm thời lão đệ đừng về kinh thành vội, Ngự Sử Đài đang dâng tấu nói rằng Hoàng Thượng xử phạt lão đệ như vậy là quá nhẹ, có phần thiên vị lão đệ một cách thái quá! Chính vì thế mà bọn chúng vẫn quyết tâm không muốn buông tha cho lão đệ, bọn chúng vẫn cứ dựa vào cái tội lạm dụng binh quyền của đệ mà cáo buộc! Còn nói Hoàng Thượng quá nuông chiều lão đệ, nếu không trị tội lão đệ e rằng sẽ thành nội loạn. Bọn chúng giờ đây ngày nào cũng tấu trình Hoàng Thượng yêu cầu rút lại mệnh lệnh, bắt lão đệ về kinh thành trừng trị, cũng may mà có lão tổ tông đỡ cho một phần, nhưng đám Ngự Sử Đài này đều là những lão thần trong triều, khí thế vô cùng thịnh. Hoàng Thượng giờ đây cũng cảm thấy khó xử, nên luôn tìm cách trốn tránh bọn họ, bây giờ mà lão đệ lại thò mặt về kinh thành thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, làm khó cả Hoàng Thượng lẫn lão tổ tông cả! Chính vì vậy mà trước khi lão nô đến đây, lão tổ tông đã dặn dò ta khuyên lão đệ lẩn tránh đi một thời gian, chờ cho gió yên biển lặng rồi hẵng tính tiếp. Lão đệ cố gắng phiêu bạt bên ngoài vài năm, chờ mọi chuyện im ắng rồi Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ truyền lão đệ về cung!”



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì thất vọng đến cùng cực, thậm chí có lúc hắn đã có ý nghĩ buông xuôi tất cả: “Ninh công công! Nếu như bị đi đầy thì sẽ đi đầy đến đâu vậy?”



Ninh công công nghe xong có phần kinh ngạc, nhưng cũng trả lời: “Những nới bị đầy đều cách kinh thành khoảng tầm ba ngàn dặm đường, ví dụ như Thành Đô Phủ Lộ này, nơi đây cũng có khá nhiều tù nhân bị đầy đến đây. Ngoài ra còn có Chương Châu Lộ, Túc Châu Lộ Nam Bộ, Quảng Nam Tái Lộ, Phúc Kiến Lộ, tất cả những nơi này đều thuộc vào phạm vi bị đi đầy. Mấy nơi này đều là các nơi mà bọn man di mọi rợ sinh sống, cuộc sống của những nơi này vô cùng khó khăn, khổ cực. Nhưng mà, Đỗ lão đệ cứ an tâm! Có lão tổ tông che chở cho lão đệ rồi, bọn Ngự Sử Đài cũng không có cách nào động đến một cái lông chân của lão đệ đâu!”



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì thở dài một tiếng rồi nói: “Thôi, bỏ đi! Tại hạ không muốn làm phiền mọi người nhiều như vậy nữa, bọn Ngự Sử Đài không phải là muốn đầy tại hạ đến những nơi như vậy sao? Tại hạ cũng chẳng thấy có gì mà phải sợ cả! Tại hạ chiều hết, đi đầy thì đi đây chứ có gì mà đáng sợ như vậy! Những nơi đó chắc cũng cần đến đại phu chứ! Thôi thì tại hạ dùng ba năm đi đầy của mình dùng nghề y chữa bệnh cho những người dân ở đó vậy! Đây coi như là một cách chuộc lại tội lỗi của mình!”



Ninh công công nghe vậy thì thất kinh, ông ta đưa luôn tay ra vỗ lên vai của Đỗ Văn Hạo kêu bốp lên một tiếng nói: “Đừng có ngốc ngếch như vậy chứ lão đệ! Lão tổ tông và Hoàng Thượng tìm đủ mọi cách để che đỡ cho lão đệ như vậy, mà sao lão đệ lại làm thế hả! Đỗ lão đệ hành động như vậy chẳng khác nào khinh thường mấy người bọn họ cả! Đỗ lão đệ à! Lão đệ đừng có nản chí như vậy, lão đệ vừa rồi nói đi chữa bệnh cho thiên hạ cũng là một ý kiến vô cùng sáng suốt! Hoàng Thượng cũng đã nói để Đỗ lão đệ hành y thiên hạ rồi đem y thuật của mình ra truyền thụ cho người khác, nếu mà chỉ có mỗi một mình lão đệ y thuật cao diệu, thì cả đời lão đệ liệu có thể chữa khỏi được bao nhiêu người? Nếu lão đệ chịu khó đem sở học của mình ra truyền thụ cho người khác, để người ta kế tục được y thuật cao siêu ủa lão đệ, lúc đó thì khắp thiên hạ sẽ có thêm nhiều vị y giả có y thuật cao siêu như lão đệ, và đó cũng là hông phúc của bách tính! Đỗ lão đệ cũng đừng chỉ đi mỗi một nơi như vậy, còn rất nhiều nơi, nhiều người nữa đang chờ lão đệ đến cứu chữa, như vậy Đỗ lão đệ mới có thể chữa bệnh được cho rất nhiều người!”



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì hồ nghi hỏi lại: “Hoàng Thượng có thật là nói như vậy không?”



Ninh công công nghe xong thì chỉ mỉm cười, rồi đưa tay lên cổ mình ra hiệu: “Đỗ lão đệ à! Lão nô vẫn còn muốn giữ cái đầu đội nón này của ta lắm, không muốn nó bị rơi xuống sớm như vậy cả! Cho dù lão nô có to gan lớn mật thế nào đi chăng nữa, lão nô cũng không dám giả truyền ý chỉ như vậy đâu! Đây là khẩu dụ của Hoàng Thượng, nói rằng lão đệ có thể dùng chức Ngự Y mà tầm y, đây cũng là một cách lập công chuộc tội! Bây giờ lão nô còn phải hồi kinh bẩm báo cho Hoàng Thượng đã! Đỗ lão đệ mấy năm này tứ phương tầm y, truyền thụ y đạo, cứu chữa dân chúng cũng sẽ vô cùng vất vả, thôi thì như vậy cũng giảm nhẹ phần nào tội lội mà lão đệ đã gây ra!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đáp: “Thôi thì đành thế vậy! Nếu đã là khẩu dụ của Hoàng Thượng thì tại hạ đành tuân lệnh vậy! À còn việc này nữa! Ở thành Nhã Châu này tại hạ đã dựng lên một công ty vay vốn trách nhiệm hữu hạn Huệ Dân, bây giờ tại hạ lại phải rời đi như vậy, thì không biết công ty sẽ vận hành ra sao, tại hạ đã từng đảm bảo cho các cổ đông trong công ty rằng các chính sách của chính phủ đối với công ty không gì có thể thay đổi được! Chính vì vậy mà tại hạ hy vọng rằng người kế nghiệp của tại hạ đừng để các cổ đông trong công ty phải chịu thiệt, đừng để tại hạ đã bị giáng chức như vậy, lại còn ôm thêm cái tiếng xấu nữa!”



Ninh công công nghe xong mỉm cười nói: “Cái này thì Đỗ lão đệ cứ việc an tâm lớn đi! Hoàng Thượng đã nói rồi, các cải cách biến pháp của lão đệ vẫn sẽ được duy trì như xưa! Hoàng Thượng rất muốn xem thành quả của việc biến pháp sẽ ra sao, lão nô cũng sẽ dặn dò với Tô Thức, bảo ông ta phải áp dụng hoàn toàn tất cả các đường lối của lão đệ vào công việc cải cách ở đây!”



“Cũng không cần thiết phải bê nguyên vào như vậy, hy vọng Tử Chiêm huynh có thể linh động, biến hóa nó, bởi vì ngay cả bản thân tại hạ cũng không biết hiệu quả của việc biến pháp sẽ cho kết quả ra sao! Chỉ cần làm cho biến pháp có lợi cho cả dân chúng, lẫn triều đình là được rồi, nếu cần thì cứ cải tiến không sao cả, biến pháp mà! Làm gì cũng phải mò mẫm mà ra cả thôi!” Đỗ Văn Hạo đáp.



“Được thôi! Nếu như vậy thì lão nô sẽ chuyển lời này của lão đệ cho Tô Thức biết” Ninh công công cười nói.



Sau khi nói chuyện xong với Đỗ Văn Hạo, thì Ninh công công cho gọi thêm Hàn Tu và Tô Thức lại, rồi mắng cho cả hai người một trận. Cả Hàn Tu lẫn Tô Thức nghe xong đều sợ đế toát mồ hôi hột, luôn miệng cáo lỗi, sau đó lại hướng về phía đông tạ ơn Hoàng Thượng.



Tiếp sau đó là Đỗ Văn Hạo bàn giao những công việc còn lại trong biến pháp cho Tô Thức.



Trong lúc hai người đang bận rộn thu xếp thì Lão Cưu của Lạc Diêu Viện đến bái kiến.



Đỗ Văn Hạo lúc này chẳng còn tâm chí đâu giải quyết các việc vụn vặt khác, nhưng do hắn đã nhúng tay vào rồi, nên cũng không tiện từ bỏ giữa chừng, vì thế mà khi nghe có Lão Cưu đến, hắn liền đi ra ngoài gặp mặt. Khi vừa ra đến ngoài cổng, thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy bà ta đứng dưới bóng cây, tay không ngừng phành phạch cái quạt. Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ trời trưa nắng gắt như thế này không biết con mụ Tú Bà này đến đây tìm mình làm gì không biết.
Đỗ Văn Hạo nghe thông báo như vậy bèn cười nói với Lý Phố: “Chuyện này ta nghĩ rằng ngươi nên thông báo cho Tô đại nhân biết! Ngươi tìm ta thông báo được ích gì!”



Lý Phố nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Mạt tướng biết đại nhân nhất định sẽ nói câu đó, chính vì vậy mà mạt tướng đã đi hỏi Tô đại nhân rồi, Tô đại nhân nghe xong liền bảo mạt tướng đến đây tìm đại nhân!”



Tiền Bất Thu đứng gần đó nói: “Sư phụ! Đệ tử nghĩ rằng chúng ta nên đến đó xem sao!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy, vẫn đủng đỉnh đưa tay lên phủi phủi bụi dính trên vạt áo mình rồi nói: “Gian tế gì vậy?”



Lý Phố đáp: “Chúng ta vừa đi vừa nói được không?”



“Được!” Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đưa tay chỉ ra cổng, ra ý vừa đi vừa bàn việc.



Sau khi xuống lầu, hắn trông thấy Vương Triều Vân và Bàng Vũ đang đứng nói chuyện với nhau, Vương Triều Vân vừa trông thấy Lý Phố đi xuống bèn lên tiếng hỏi: “Có phải Lý tướng quân vừa nói bắt được hai đứa gian tế của Thổ Phồn không?”



Lý Phố đáp: “Vâng thưa nhị vị phu nhân! Mạt tướng cùng Đỗ đại nhân chuẩn bị đi xem xét tình hình đây!”



Bàng Vũ Cầm thấy vậy bèn nói: “Trời dường như cũng sắp mưa rồi! Mấy người đi sớm về sớm!”



Hai người cùng mỉm cười gật đầu, sau đó liền ra cổng cưỡi ngựa phi thẳng đến doanh trại quân đôi. Khi vừa đến nơi, quả nhiên Đỗ Văn Hạo đã trông thấy hai nam nhân ăn mặc kỳ dị, trời nóng thế này mà họ vẫn mặc quần áo lông thú, trên đầu còn đội một chiếc mũ lông khổ lớn đang đứng dưới gốc cây.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn tiến đến, hai người kia dường như nhận ra Đỗ Văn Hạo, sau đó nói một tràng tiếng dân tộc, Đỗ Văn Hạo nghe mà chẳng hiểu bọn họ nói gì cả, một tên binh sĩ đứng cạnh đó thấy vậy bèn cầm roi tiến đến quát: “Nói gì vậy hả?”



Lý Phố lúc này thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: “Bọn chúng biết nói tiếng của chúng ta!”



Trong hai người, có một tên béo hơn một chút nói: “Nói gì! Bọn ta nói gì nhỉ!”



Tên binh sĩ kia nghe vậy, bèn vung roi lên quất vào người tên béo này, nhưng chắc vì quần áo hắn mặc khá dầy, nên sau khi tên binh sĩ kia đánh xong, tên béo này chẳng có cảm giác đau đớn gì cả, mà ngược lại còn vênh mặt lên sách mé nói: “Sức yếu như thế này mà còn dám đánh với dũng sĩ Thổ Phồn sao?”



Lý Phố nghe vậy thì bùng bùng lửa giận, giật luôn sợi roi trong tay tên binh sĩ kia, rồi cười lạnh nói: “Không phải sức bọn ta yếu, mà là vì bọn ngươi ăn mặc nhiều quá, trời nóng thế này mà còn sợ lạnh sao? Ngươi đâu! Mau lột hết mấy cái áo trên người chúng ra, ta lâu lắm rồi mới ra tay đánh người như thế này, đang ngứa tay đây! Xem xem hôm nay ngươi có biết đau là gì không?”



Mấy viên binh sĩ nghe vậy liền sấn đến lột hết quần áo trên người hai tên gian tế xuông, Đỗ Văn Hạo vốn lúc đầu định lên tiếng khuyên can, nhưng hắn lúc này cũng đang chán đời, nên cũng không muốn chen vào, cứ để mặc mọi người muốn làm gì thì làm. Đỗ Văn Hạo không muốn dây dưa vào, nên tự tìm một gốc cây gần đó ngồi xuống, một tên binh sĩ thấy vậy bèn tiến đến đưa cho hắn một bát nước, thế là Đỗ Văn Hạo giờ đây vừa ngồi uống nước vừa thưởng thức màn tra tấn không mất tiền này.



Quả nhiên,sau khi lột quần áo chúng ra, sau một trận đòn của Lý Phố hai tên Thổ Phồn đã bắt đầu thở dốc, rồi sau đó kêu gào thảm thiết.



Đỗ Văn Hạo thấy Lý Phố đánh cũng đã tay rồi, nên gọi hắn lại ra ý ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước, còn mình thì từ từ tiến đến trước mặt hai tên kia nói: “Nói đi, các ngươi đến đây định làm gì?”



“Chúng tôi vâng lệnh tướng quân đem thi thể người chết vứt lên thượng nguồn để nó ung thối chảy xuống hạ lưu, như vậy mấy người các ngươi sẽ bị dính bệnh!”



Đỗ Văn Hạo nghe đến đây lập tức nhớ tới chuyện của Vương Nhuận Chi nói với mình, bèn bất giác kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm chuyện này được bao nhiêu lâu rồi?”



“Lần trước chúng tôi vừa mới làm, thì bị người khác phát giác, nên mới phải khiêng sang chỗ khác, sau đó khi định vứt thi thể lần thứ hai thì bị bắt!”



“Tướng quân của các ngươi còn bảo các ngươi làm gì nữa?”



“Không làm gì nữa cả!”



Lý Phố nghe vậy lập tức cẩm roi sấn sổ tiến tới, hai tên Thổ Phồn kia thấy vậy sợ quá thét lên: “Tráng sĩ tha mạng! Đúng là không có gì nữa!”



Lúc này một tên binh sĩ đem đến cho Đỗ Văn Hạo một chiếc túi được làm bằng da thú, nói: “Bẩm đại nhân! Vật này là bọn thuộc hạ lấy được khi mới bắt được bọn chúng! Không biết nó là vật gì nữa!”



Đỗ Văn Hạo cầm túi đó lên nhìn, thì phát hiện ra trong túi đựng đầy Đông Trùng Hạ Thảo.