Tống Y
Chương 33 : Tiểu thanh long thang
Ngày đăng: 19:16 18/04/20
Đỗ Văn Hạo nghe ông lão nói vậy, đoán ngay ra được người này đích thị là đại đồ đệ của Tể Thế Đường thần y Tiễn Bất Thu, Diêm Diệu Thủ. Vừa rồi ông lão có nói đã từng đến cho hắn xem bệnh, y thuật của hắn cũng có tiếng tăm nhất định, cho nên ông lão cũng sợ đắc tội. Không may đúng lúc Diêm Diệu Thủ đi tới Ngũ Vị Đường lại thấy lão, chỉ sợ hắn tìm cớ gây sự. Mà thái độ như vậy quá đủ để Đỗ Văn Hạo khẳng định người trước mặt chính là đại đồ đề của Tiễn Bất Thu.
Nghĩ tới đây, Đỗ Văn Hạo đứng dậy ôm quyền: “Phải chăng ngài là Tể Thế Đường Diêm đại phu?”
Người nọ lộ rõ vẻ đắc ý, ngửa mặt cười: “Không sai, đúng là tại hạ!” lập tức chiếc quạt kêu bốp một cái lại được mở ra, xòe ở trước ngực, trên quạt lộ rõ bốn chữ như rồng bay phượng múa: “Diệu thủ hồi xuân”
Người này đúng là đại đồ đệ của Tiễn Bất Thu, họ Diêm, đi theo Tiễn Bất Thu đã nhiều năm, bởi vì am hiểu điều trị các chấn thương ở xương nên có chút danh tiếng. Lúc trước có một văn nhân sơ ý bị ngã mà thương ở chân, nhờ hắn chữa khỏi, sau mới cảm kích mà viết trên một mặt quạt bốn chữ: “Diệu thủ hồi xuân”, từ đó về sau, người bệnh gọi hắn là Diệm diệu thủ Diêm đại phu, hắn cũng vui vẻ mà tiếp nhận.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười chắp tay nói: “Thất kính! Thất kính! Xin hỏi các hạ quang lâm Ngũ Vị Đường không biết có gì chỉ giáo?”
Diêm Diệu Thủ thu quạt lại, khoan thai bước tới, liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, rồi ngửa mặt lên trời thản nhiên nói: “Ngươi đã nhận ra ta, vậy cũng nên biết mục đích của ta mới phải chứ?”
Đỗ Văn Hạo thực sự không thích cái thái độ của hắn, liền vén một bên y bào, ngồi trở lại ghế thái sư của mình, nâng chung trà lên uống một ngụm, chậm rãi như rùa: “Diêm tiên sinh là người xuất quỷ nhập thần, đột nhiên tới Ngũ Vị Đường của ta, thật đúng là khó mà đoán được nguyên nhân”
Diêm Diệu Thủ hừ mạnh lỗ mũi một tiếng: “Nghe nói ngươi chữa khỏi cho Ái thiếp của Huyền úy đại nhân? Lại còn muốn theo đó mà áp chế sư phụ ta bái ngươi làm thầy, cho nên, kẻ hèn này cũng đặc biệt muốn đến nhìn một cái, xem ngươi có khả năng tới đâu mà muốn làm được sư phụ của sư phụ ta?”
Đỗ Văn Hạo nuốt vội một tiếng cười: “Chẳng phải ngươi sợ là khi đó lại trở thành đồ tôn của ta sao? Hắc hắc”
Đôi lông mày của Diêm Diệu Thủ dựng lên, lãnh đạm nói: “Ngươi thật là có bản lĩnh đó sao, bất quá, nghe nói ngươi lúc đầu cũng chỉ là một lang trung giang hồ, sư phụ ta là gì, một đỉnh đỉnh đại danh thần y, muốn người bái ngươi làm thầy, ngươi mà xứng sao?”
Đỗ Văn Hạo vốn không thèm để ý đến cái gì là bái sư kia, chỉ là tại lúc đó Tiễn Bất Thu thuận miệng nói như vậy, mà hắn cũng không thực sự muốn nhân cơ hội này mà bức lão bái mình làm thầy. Tuy vậy cũng không tưởng được đồ đệ của hắn lại tìm đến mình sảo ngôn nên trong lòng không khỏi tức giận, nhưng trên mặt vẫn như trước lộ vẻ nhàn nhã, thản nhiên nói: “Xứng hay không xứng, sư phụ ngươi tự biết, còn không đến lượt ngươi nói chuyện! sư phụ ngươi đánh cuộc với ta, giờ sắp thua lại phái ngươi tới đây ăn nói hồ đồ, có phải là muốn ta thu hồi ván cuộc này không? Hắc hắc, mấy trò của thầy trò các ngươi chẳng đáng để ta để ý chút nào!”
“Ngươi! ngươi dám vũ nhục sư phụ ta?”
Trương lão hán dưới tình huống cấp bách, ho suyễn càng thêm nặng, cúi gập đến cả thắt lưng, khiến cho con của lão ở bên vội đấm đấm xoa xoa liên tục. Đỗ Văn Hạo bình tĩnh chờ cho Trương lão hán ngừng ho mới thản nhiên cười hỏi: “Lão nhân gia, thuốc này nếu linh nghiệm, vậy sao người lại không tiếp tục dùng thuốc mà tới tìm ta làm gì?”
Trương lão hán vẻ mặt có chút xấu hổ: “Cái này… khụ khụ khụ”
Diêm Diệu Thủ hừ một tiếng: “Cũng không phải Lôi bộ đầu buộc bọn hắn tới đây sao? Nếu không liệu có ai tình nguyện tới tìm dong y? cũng không biết ngươi làm gì mà được lòng Lôi bộ đầu vậy!”
Đỗ Văn Hạo vẫn như trước khí định thần nhàn, hỏi Trương lão hán: “Chuyện là như thế nào?”
“Là,… không phải,… khụ khụ khụ”
Diêm Diệu Thủ nhíu mày: “Rốt cuộc có phải không, ngươi nói xong rồi hãy ho xem nào!”
Hắn vừa nói xong lời này, Trương lão hán một trận ho còn muốn khẩn trương hơn, cúi gập người xuống như một con tôm. Con trai Trương lão hán thấy vậy, vừa đấm đấm lưng cho cha vừa nói: “Tiểu Thanh Long Thang dùng rất tốt, mỗi lần uống đều cắt cơn ho rất nhanh, nhưng là, nhưng là…”
“Nhưng mà cái gì? Nói dứt khoát đi xem nào?” Diêm Diệu Thủ cất cao giọng có chút không hài lòng.
“Là, là, tiểu Thanh Long Thang dùng được, nhưng là rất nhanh sau đó lại phát tác trở lại, Tể Thế Đường Hàm đại phu nói là tiểu Thanh Long Thang không được uống nhiều, cho nên cha ta chỉ khi nào không chịu được mới uống mà thôi.”
Đó chính là nhị đồ đệ của Tiễn Bất Thu, Hàm đại phu, nhập môn sau nên làm nhị sư đệ. Diêm Diệu Thủ vuốt râu: “Sư đệ ta nói vậy hoàn toàn đúng, tiểu Thanh Long Thang vốn là thuốc cắt ho suyễn khẩn cấp, tác dụng chống lạnh quá mạnh mẽ, khi không quá nặng thì không được dùng, một khi bệnh tình hoãn giải thì dùng linh quế ấm để hóa giải hàn ẩm. Như vậy cũng không thể nói tiểu thanh long không đúng bệnh! Các người đừng có vội nhìn đông ngó tây. Mà bệnh của Trương lão hán như vậy dùng tiểu Thanh Long Thang có gì không đúng cơ chứ?”
:71: