Tống Y

Chương 335 : Kẻ điên trên gác thượng

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì thở dài lên một tiếng rồi nói: “Nàng nói không sai chút nào, khắp thiên hạ người bệnh nhiều vô kể, ta cũng không thể nào mà một tay chữa trị hết cho tất cả mọi người được, ta quả là tham lam và ích kỷ, nếu như chỉ vì chuyện chữa bệnh mà đặt toàn bộ tính mạng của người nhà của mình vào vòng nguy hiểm thì thật không nên một chút nào cả! Ài! Ngày mai khi hai người bọn họ đến đây thì nàng hãy nói rằng ta không thể chữa trị bọn họ thay ta! Bảo bọn họ đi tìm vị đại phu khác mà chữa trị, khắp thiên hạ này lẽ nào không còn người khác có thể chữa trị cho đứa bé đó hay sao?”



Lâm Thanh Đại mặc dù rất cứng trong việc khuyên nhủ Đỗ Văn Hạo không nên tham gia vào chuyện rắc rối này, nhưng khi nghĩ đến hành động này của mình có thể làm đứa bé kia mất mạng, thì cũng vô cùng buồn bã, bất giác nói: “Có lẽ đúng là sẽ có một vị đại phu y thuật cao siêu xuất hiện mà chữa bệnh cho nó! Nhưng mà, e rằng cũng chẳng có vị đại phu nào dám đứng ra chữa bệnh cho nó cả! Ai cũng sợ mang vạ vào thân mà!”



Nhưng, cả hai người Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đều rất bất ngờ là, vào đến trưa của ngày hôm sau thì mẹ con của mỹ phụ kia cũng không đến tìm hai người nữa. Cả hai đều chờ cả buổi mà cũng chẳng thấy tăm hơi của hai mẹ con mỹ phụ kia đâu cả.



Chính vì vậy mà Lâ Thanh Đại thở hắt ra như trút được một tảng đá ở trên ngực: “Chắc là mỹ phụ đó cũng đoán ra được là chàng đã không muốn chữa trị cho đứa béđó nên vì thế mà hôm nay không đến nữa! Hoặc có lẽ trong lòng của mỹ phụ đó cũng không muốn chúng ta dính líu thêm vào chuyện này nên….Hoặc là có lẽ bà ta đã tìm được một vị đại phu khác để chữa bệnh rồi, nên không muốn đến làm phiền chúng ta nữa….!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì thở dài nói: “Có lẽ vậy! Hy vọng rằng bà ta sẽ tìm được một vị đại phu tài giỏi để chữa bệnh cho cậu bé đó!”



Cho dù bây giờ hắn biết rằng, mình là một Ngự Y trong triều mà còn không dám ra tay chữa trị để tránh bị lôi cuốn vào chuyện rắc rối này, thì có cho các đại phu khác trên thiên hạ mọc thêm hai cái đầu, cũng chẳng có ai dám dây vào chuyện phức tạp này. Chính vì thế mà tỷ lệ các đại phu chữa bệnh cho cậu bé đó đang vô cùng thấp, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn hy vọng có một điều kỳ diệu nào đó xẩy ra với cậu ta, như vậy hắn mới cảm thấy thanh thản cõi lòng của mình.



Đến trưa khi cả nhà đang dùng bữa cơm với lão Phương Trượng, thì có một đứa người ở do Bàng Vũ Cầm sai đến gọi Đỗ Văn Hạo về thành một chuyến, nói có đoàn người sứ giả ở Gia Châu đến mời về dự tiệc, nhân tiện mời hắn đến chữa bệnh giùm luôn.



Đỗ Văn Hạo nghe xong liền ngay lập tức đem theo Lâm Thanh Đại và Lý Phố, cùng với mấy gã hộ vệ của mình lên xe quay về thành Gia Châu, ngôi chùa này cách thành Gia Châu cũng chỉ cách có hai canh giờ đường đi, nên chỉ trong ngày thôi Đỗ Văn Hạo đã về đến thành Gia Châu.



Khi Đỗ Văn Hạo vừa về đến nơi ở của mình, thì Bàng Vũ Cầm cũng vừa vặn về đến nơi, ban sáng nay có mộ sản phụ ở ngoài thành lâm bồn, nên Bàng Vũ Cầm và mấy người khác phải xuống đó đỡ đẻ luôn, sau đó nhân tiện còn giảng giải luôn về liệu pháp tiếp đẻ mới mẻ cho Nữ Y khác, chính vì vậy mà bây giờ mới quay về nơi ở của mình.



Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy hắn cần phải có nghĩa vụ đem chuyện của hai mẹ con nhà họ Thẩm kia đên tìm hắn cầu y nói cho Bàng Vũ Cầm và những người trong nhà (mấy vị phu nhân cùng với Kha Nghiêu) của hắn biết, để mọi người cùng nghĩ cách giải quyết giúp hắn.



Nhưng điều mà hắn không ngờ là, khi hắn đem câu chuyện này nói ra cho mọi người trong nhà biết xong, thì mọi người đều không hẹn mà lên, ai cũng có ý kiến y hệt với Lâm Thanh Đại. Thậm chíđến cả Kha Nghiêu cũng lớn tiếng khuyên bảo hắn nên giữ hai mẹ con họ Thẩm kia lại để đưa lên quan, để tỏ rõ lập trường của mình, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo vô cùng tức giận. Nhưng nói cho cùng thì hắn cũng thấy Kha Nghiêu nói đúng, nếu như hắn cứ nhùng nhằng chẳng dứt thì e rằng cả nhà hắn sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy không những chẳng giải quyết được gì, mà còn rước họa vào thân nữa, hắn bây giờ mới thấy hắn không đủ lòng sắt đá để làm một chính khách như hắn đã từng nghĩ, thôi thìôm lấy cái nghề y mà sống cũng không đến nỗi nào, nhất nghệ tinh nhất thân vinh mà.



Đúng lúc này, thìđứa ở trong nhà hắn vội vã chạy vào thông báo có Lưu Huyện Ủy đến thăm.



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cau mày lại, không biết kinh nghiệm phá án của vị Lưu Huyện Ủy này đến đâu, nhưng tính đến lúc này thì ông ta đúng là không có năng lực trong việc điều tra phá án chút nào cả! Vụ án đại thiếu gia của Tô Gia bị thương làm cho ông ta đứng ngồi không yên, lúc này đến đây e rằng cũng chẳng có tiến triển nào cả.



Lưu Huyện Ủy lúc này tiến vào, đã cúi người mỉm cười nói: “Ngự Y đại nhân! Hạ quan đến đây là theo chỉ điểm của đại nhân, đã điều tra triệt để những người có qua lại trước khi vụ việc Tô đại thiếu gia xẩy ra rồi! Hạ quan phát hiện ra vụ án xẩy ra hôm đó, thì Tô đại thiếu gia có đi lên núi Nga Mi chơi thì phải!”



“Núi Nga Mi ư? Đi cùng với ai vậy?” Đỗ Văn Hạo hỏi.



“Tô đại thiếu gia đi một mình đến đó! Có người còn trông thấy Tô đại thiếu gia hôm đó còn lên núi, nhưng chẳng ai biết được đại thiếu gia họ Tô lên núi làm gì cả! Nhưng khi Tô đại thiếu gia quay về thì là cưỡi ngựa đi về, có người trông thấy khi đó Tô đại thiếu gia vừa đi vừa ôm bụng! Khi vừa về đến nhà của mình thì phát bệnh mà ngã xuống! Nhưng, việc Tô đại thiếu gia lên núi Nga Mi làm cái chuyện gì thì đến giờ vẫn chưa có ai biết cả! Hạ quan đã đến tận nơi hỏi Tô đại thiếu gia, nhưng Tô đại thiếu gia nói là không nhớ gì hết cả!”



“Nói như vậy là có thể Tô đại thiếu bị thương khi đang ở trên núi?” Đỗ Văn Hạo nghi hoặc hỏi.



“Đúng như vậy! Hạ quan đã phái người lên núi dò hỏi tất cả những người sống ở đó cùng với nhà chùa nơi đó, nhưng tất cả mọi người đều nói là chẳng có ai trông thấy Tô đại thiếu gia lên đó cả!” Lưu Huyện Ủy nói.



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cau mày lại nói: “Thế thì kỳ lạ thật! Tô đại thiếu gia rõ ràng là đã lên núi, thế mà sao lại không có ai trông thấy Tô đại thiếu gia lên núi nghĩa là sao?”



Lưu Huyện Ủy nghe vậy thì cười đáp: “Đúng vậy! Nhưng mà, núi Nga Mi đúng là quá lớn, núi này vừa to vừa cao, đã thế rừng núi rậm rạp, nếu như có một người xuất hiện ở nơi đó, thì người khác không trông thấy cũng là chuyện thường!”



“Tô đại thiếu gia lên núi không vào chùa, không tìm nhà ai để vào chơi, mà một mình chui rúc ở cái nơi núi cao đèo sâu, rừng rậm âm u! Ngươi không thấy điều này có vẻ khả nghi hay sao?”
Lâm Thanh Đại nghe xong thì không cảm thấy buồn cười chút nào, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn nhận ra được bóng người đàn ông xiêu vẹo trên kia, lúc này đang tuyệt vọng cùng cực, trong lúc này thì người ta rất dễ làm những chuyện dại dột, nên nàng bất giác cảm thấy lo lắng vô cùng, chính vì vậy mà lúc này nàng chỉ nghĩ cách làm sao để cứu người đàn ông trên mái nhà kia.



Diệp Chiêu thấy Diệp Phong nói vậy bèn lên tiếng nói: “Mày mau xuống đây nhanh lên! Ta đã mời cho mày và Lâm Nhi một vị Ngự Y từ kinh thành đến rồi, mày xuống đây thì Đỗ Ngự Y mới trị bệnh được cho mày chứ!”



“Cái gì? Ngự Y ư? Ở đâu vậy?” Diệp Phong ngơ ngác hỏi.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn giơ tay lên vẫy vẫy nói: “Bổn quan là Ngự Y đến từ kinh thành! Ngươi mau mau xuống đây cho ta xem bệnh nhanh lên! Ta sẽ có cách chữa lành bệnh cho ngươi, ngươi mau xuống đây để bổn quan xem nên chữa trị cho người thế nào cho hợp lý!”



Diệp Phong đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo đang định mở miệng nói, thìánh mắt của hắn ta đột nhiên bắt gặp phải bóng dáng của Kha Nghiêu, bên cạnh nàng có không ít người đang cầm đèn lồng đứng bên cạnh, dáng vẻ yêu kiều, lung linh dáng ngọc của Kha Nghiêu làm cho hai mắt của Diệp Phong sáng hẳn lên. Tuyệt quá! Sao lại có một người xinh đẹp như vậy được nhỉ?



Diệp Phong lúc này thấy gương mặt trái xoan đầy đặn thanh tú của Kha Nghiêu, cùng với đôi lông mày thanh nhỏ hình lá liễu, đôi mắt phượng sáng, trông vô cùng tinh nghịch, chiếc mũi không cao cũng không thấp, nhỏ nhắn xinh xắn, và nhất là đôi môi anh đào thắm tươi cảu nàng, cộng với làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh vấn lên tuy đơn giản, nhưng rất nhẹ nhàng và thanh thoát, hai bên mai buông thõng xuống trông rất yêu kiều, trên đầu còn cài một bông hoa Ngọc Thạch, thân nàng mặc bộ máy La Tú mầu hồng nhạt, trong tay cầm chiếc quạt nỏ, dáng điệu thướt tha, càng làm tăng thêm vẻ thanh tao, nhã nhặn của nàng.



Lâm Thanh Đại thấy vậy liền thấp giọng nói với Kha Nghiêu: “Hắn ta đang ngắm muội đó! Chắc là muội nói anh ta xuống đây, thì chắc là anh ta sẽ xuống ngay đó!”



Kha Nghiêu nghe vậy thì cười lạnh lên một tiếng thấp giọng nói: “Anh ta có xuống hay không xuống thì có quan hệ gì với muội cơ chứ? Muội ghét nhất là loại đàn ông trông thấy con gái đẹp là hai mắt đã sáng lên, như muốn lồi ra rơi xuống đất đến nơi vậy! Chết cũng đáng tội!”



“Không phải chứ, cứu một mạng người hơn là xây mười ngôi tháp! Muội chưa nghe câu nói này hay sao?” Lâm Thanh Đại nói.



“Muội có phải là ni cô xuất gia đâu mà phải đi xây mười ngôi tháp để làm gì, mười ngôi tháp cũng được, mà một ngôi tháp cũng chẳng sao, liên quan gì đến muội cơ chứ?” Kha Nghiêu đáp lại gọn lỏn.



“Sao muội lại có thể nhẫn tân đến như vậy được cơ chứ? Vậy mà muội còn đòi học y hay sao? Hạo ca của muội cũng đã nói rồi, lương y như từ mẫu, người làm nghề y trước nhất là phải có cái tâm, có tâm rồi thì mới có thể cứu người được!” Lâm Thanh Đại bất mãn nói.



“Nếu như anh ta là bệnh nhân của muội, thì muội dĩ nhiên sẽ mềm mỏm với anh ta, nhưng nếu như anh ta là loại người háo sắc trông thất gái đẹp đã sáng mắt lên, thì lẽ nào muội cũng phải cười đùa, nịnh nọt với anh ta hay sao hả?” Kha Nghiêu tỏ ra khó chịu trả lời.



“Ai bảo muội phải cười đùa nịnh nọt gì với anh ta! Ta chỉ bảo là muội ra khuyên anh ta xuống dưới này thôi! Lẽ nào muội muốn anh ta nhẩy lầu tự vẫn hay sao?” Lâm Thanh Đại nói.



“Vậy thì cứ việc nhẩy xuống đi! Loại người như anh ta, thiếu đi một người thì thế gian này sẽ bớt đi một mầm mống nổi loạn!” Kha Nghiêu khinh khỉnh trả lời.



“Con người của muội thật là…”



Khi hai người Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu nói chuyện với nhau, thì tất cả mọi người đều không ai chú ý đến cả, bởi vì ai nấy cũng đều đang ra sức khuyên can Diệp Phong không làm điều dại dột, chỉ có Diệp Phong là hai mắt chăm chăm nhìn vào Kha Nghiêu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, hành động này của Diệp Phong làm cho mọi người bất giác cũng phải chú ý, chính vì vậy mà tất cả đều quay lại nhìn sang phía của Kha Nghiêu.



Kha Nghiêu lúc này thấy Tuyết Phi Nhi và mấy người khác đều quay ra nhìn mình, thì ngạc nhiên nói: “Tất cả đều nhìn tôi làm cái gì vậy? Lẽ nào trên mặt tôi mọc hoa lên hay sao hả?”



Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn nói: “Hứ! Muội muốn nó mọc thì lẽ nào nó sẽ mọc lên được hay sao? Trong mắt người tình thì tất cả mọi thứ đều trở thành thần tiên! Cái anh chàng đứng trên kia trông thấy muội rồi, chắc không dám nhẩy lầu nữa đâu!”



Kha Nghiêu đang định lên tiếng đáp trả, thìđột nhiên nghe thấy tiếng của Diệp Phong ngây ngây dại dại cất lên hỏi mình: “Cô nương! Cô nương tên là gì vậy? Cô nương là ai thế?”



Lúc này, thì tất cả mọi người đều quay hẳn sang phía Kha Nghiêu chờ đợi xem nàng sẽ trả lời ra sao.