Tống Y
Chương 339 : Thu phí học viên
Ngày đăng: 19:22 18/04/20
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn mỉm cười nói: “Nghe mấy người các nàng nói như vậy thì ta cũng thấy chúng ta đúng là nên làm nghề kinh doanh buôn bán thì hợp lý hơn nghề hành y này đấy! Ha ha ha! Nói vậy thôi chứ, mấy việc này thì cứ giao hết cho Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại lo liệu hết, dù sao thì cách điều chế, công thức hai người các nàng cũng đã biết hết cả rồi, không cần ta phải nói nữa đúng không?”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn nói: “Thiếp đang định nói đến chuyện này đây! Công thức pha chế là chìa khóa thành công vô cùng quan trọng của vụ làm ăn lần này, trước mắt thì ngoại trừ Văn Hạo ra, thì người biết thêm về công thức pha chế này chỉ có thiếp, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi nữa mà thôi! Điều này thì chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, quyết không được để lộ ra ngoài mới được!”
Tuyết Phi Nhi nghe xong thì vỗ ngực tự đắc nói: “Cái này thì Thanh Đại tỷ cứ yên tâm đi! Muội tự biết truyện này nó quan trọng như thế nào rồi! Khi trước muội pha chế thuốc đều chỉ có muội và Vũ Cầm tỷ tỷ hai người làm thôi, tuyệt đối không có bất kỳ người ngoài nào biết được cả!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng gật gật đầu đồng ý câu nói của Tuyết Phi Nhi.
Đúng lúc này thì Kha Nghiêu đột nhiên nhớ đến một chuyện, nàng liền quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại ca! Huynh khi nãy ở nhà Diệp gia nhặt đôi giày của Diệp Phong lên mang về làm gì vậy?”
“Muội đoán xem!” Đỗ Văn Hạo cười nói.
“Muội làm sao biết được!” Kha Nghiêu nhăn mặt đáp lại.
Tuyết Phi Nhi thấy vậy liền nói chen vào: “Muội nghĩ chắc chắn là có liên quan đến vụ án của Tô đại thiếu gia, hay là tướng công đã phát hiện ra manh mối gì rồi phải không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì giật mình kinh ngạc nói: “Công nhận Phi Nhi thông minh thật đấy, mới thế thôi mà đã đoán ra được rồi, chờ khi nào về đến nơi xong thì ta sẽ thông báo ngay cho Lưu Huyện Ủy đến gặp ta để bàn chuyện!”
Liên Nhi thấy vậy bèn nói: “Đại lão gia! Bây giờ cũng muộn rồi, không còn sớm gì nữa đâu, cũng sắp canh ba đến nơi rồi! Hay là để ngày mai có được không ạ?”
“Chúng ta có thể chờ được, chứ vụ án liệu có chờ được không?” Đỗ Văn Hạo nói.
“Vậy sao?” Liên Nhi nói xong liền ngay lập tức ngó đầu ra ngoài nói với người mã phu đánh ngựa: “Nhanh lên! Lão gia đang gấp quay về để giải quyết việc!”
“Thưa vâng! Đi thôi!” Xe ngựa ngay lập tức gia tăng tốc độ, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng vó ngựa gõ còng cọc lên nền đá, cỗ xe nhanh chóng phóng như tên bay về phía trước.
Trước cổng của Diệp gia.
“Lão gia! Chúng ta cũng nên quay về thôi!” Nguyên phối phu nhân Tử Ngọc của Đoàn Luyện Sứ Diệp Chiêu lên tiếng nói, bà ta sau khi ngước mắt lên trông vào đoàn xe của Đỗ Văn Hạo rời đi liền quay sang Diệp Chiêu nhìn với ánh mắt đầy mong đợi.
Diệp Chiêu nghe vậy liền nói: “Ta và quản gia sẽ đi bốc thuốc ngay bây giờ đây! Nàng cứ việc quay về nghỉ trước đi!”
Tử Ngọc nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Bây giờ đi cắt thuốc sao? Muộn như thế này rồi còn đi làm gì nữa!”
“Bệnh của Lân Nhi không thể nào chần chừ them một phút nào nữa! Ngự Y đại nhân vừa đưa phương thuốc cho ta rồi!” Diệp Chiêu nói.
“Vậy thì cứ để cho thần thiếp đi cắt cho! Từ trước đến nay thiếp toàn đi cắt thuốc cho Lân Nhi mà!” Tử Ngọc nói.
Diệp Chiêu nghe xong lắc đầu nói: “Không được! Ngự Y đại nhân nói rồi, Lân Nhi là than thể thuần dương, phụ nữ cấm tuyệt đối được động vào bài thuốc này của Lân Nhi! Chính vì thế mà việc thuốc thang sau này của Lân Nhi sẽ do đích thân ta lo liệu, tất cả các quá trình, bao gồm cả sắc thuốc, mớm thuốc nữa, nàng và những người phụ nữ khác ở trong nhà cấm tuyệt đối không ai được phép động tay vào, đã nghe hiểu rõ rồi chứ?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền vội vã cho người mời Lưu Huyện Ủy vào.
Nhưng khi trông thấy bộ mặt sầu não của Lưu Huyện Ủy, thì Đỗ Văn Hạo cũng đoán ra được là ông ta điều tra cũng chẳng có tiến triển gì cả. Quả nhiên, Lưu Huyện Ủy sau khi thi lễ xong ngồi xuống bèn nói: “Ngự Y đại nhân! Hạ quan đã đi điều tra rồi, phát hiện ra những người đi loại giầy quân đội kiểu như thế này lên đến hang ngàn người, mà dấu vân trên đế giầy lại quá đơn giản, kích cỡ thì cũng toàn là loại giống nhau, hạ quan đã đem mấy đôi giầy của binh sĩ ra so sánh rồi, thì trong mười người đã có năm sáu người giống y hệt nhau! Hạ quan hỏi từng người một, cũng chẳng có ai có quan hệ gì với Tô đại thiếu gia cả! Ngày hôm đó bọn họ hầu hết ở trong doanh trại, không ai đi ra ngoài cả. Cả ngày hôm nay, hạ quan chỉ so sánh được có tầm gần một trăm người thôi! Nếu mà cứ làm việc theo kiểu này thì chắc mấy tháng nữa cũng chưa phá được án mất!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì không biết là nên cười hay nên khóc nữa, hắn đau khổ nói: “Đầu óc của ngươi lẽ nào là làm bằng gỗ hay sao mà đến giờ mãi vẫn không thông được vậy? Ai bảo ngươi đem giầy đi so sánh với cả ngàn người như vậy chứ hả? Ngươi làm như vậy thì đúng là không biết làm đến bao giờ thật! Việc đầu tiên là ngươi phải điều tra người nào hôm đó có những hành tung không được rõ rang, đặc biệt là tập trung mục tiêu điều tra vào những người có quan hệ với Tô đại thiếu gia! Đem những người đó tìm ra xong rồi mới đem giầy ra so sánh, phải khoanh vùng nghi phạm nó nhỏ lại rồi mới có kết quả được, như vậy có phải là hơn không?”
Lưu Huyện Ủy nghe xong thì vỗ trán sực tỉnh, ông ta gật đầu như giật củ tỏi trong tay nói: “Vâng, vâng vâng! Đúng vậy đấy, sao mà hạ quan ngu xuẩn đến như vậy nhỉ? Ngày mai hạ quan sẽ điều tra lại y như cách mà Ngự Y đại nhân đã chỉ bảo, hạ quan xin được cáo từ!”
“Này này! Chờ một chút đã!” Đỗ Văn Hạo thấy Lưu Huyện Ủy định đứng dậy đi, thì vội vã lên tiếng ngăn ông ta lại hỏi: “Lần trước bổn quan bảo ngươi về lấy áo khoắc của Tô đại thiếu gia, ngươi đã đi lấy chưa vậy?”
“Hạ quan đi rồi, cũng đã lấy áo về rồi, đó là một cái trường bào, hạ quan cũng điều tra xong rồi, nhưng không có bất kỳ một vết tích khả nghi nào cả, chính vì thế mà…. He he he, hạ quan quên mất không bẩm báo với đại nhân” Lưu Huyện Ủy gãi đầu gãi tai nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì hai hàng long mày của hắn cau lại, hắn đối với khả năng trinh sát, phá án của Lưu Huyện Ủy đúng là không dám tin tưởng nữa, chỉ trầm ngâm giây lát rồi lại nói tiếp: “Ngươi mau đem chiếc áo của Tô đại thiếu gia cho bổn quan xem qua cái đã!”
“Vâng! Hạ quan sẽ cho người đem chiếc áo đó lại đây ngay” Lưu Huyện Ủy liếng thoắng nói.
Một lúc sau, người được Lưu Huyện Ủy cho goi về lấy áo đã quay lại, trên tay người đó lúc này càm một chiếc hộp, sau khi hộp được mở ra, thì trong đó có một chiếc trường bào. Đỗ Văn Hạo liền quay sang khen ngợi Lưu Huyện Ủy vài câu, bảo là ông ta có ý thức bảo vệ hiện vật khá tốt, và đây là điều kiện phá án không thể thiếu được trong các vụ án quan trọng.
Lưu Huyện Ủy thấy Đỗ Văn Hạo khen mình như vậy, dĩ nhiên cũng mừng ra mặt, miệng cứ cười ngoác cả ra mang tai, tưởng như không ngáp lại được nữa.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Chiếc áo này vẫn chưa giặt qua đấy chứ?”
“Tuyệt đối là chưa được giặt qua đâu ạ!” Lưu Huyện Ủy tự vỗ vỗ vào lồng ngực của mình nói: “Khi Tô đại thiếu gia vừa về đến nhà thì bị thương, ngã bệnh, sau đó thì bệnh tình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, nên khi thay áo ra xong thì vẫn chưa kịp mang đi giặt! Hạ quan cũng hỏi mấy đứa người ở rồi, bọn chúng cũng nói rằng chiếc áo này chưa bị giặt qua, trên áo vẫn còn dính một ít bùn đất đây này, điều này chứng tỏ là áo đúng là chưa được giặt qua thật!”
“Có vết bùn hả?” Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì mừng không thể tả, hắn cẩn thận cầm lấy chiếc áo bào đem nó ra bên ngoài ngắm nghía rồi hỏi: “Vết bùn đó ở đâu vậy?”
“Dạ nó nằm ở vị trí mông của người mặc, bên dưới ấy ạ!” Lưu Huyện Ủy nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đem chiếc áo trải dài ra bên mặt đất, sau đó hắn cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra từng chỗ một. Quả nhiên, ngay phía trên mông của người mặc chiếc áo ở bên dưới có mấy vết bùn đã khô, còn mấy chỗ nữa còn in cả một màu xanh nhạt, có lẽ là do Tô đại thiếu gia bị ngã nên vướng vào mấy bụi rêu nên mới để lại vết xanh trên áo như vậy.
Đỗ Văn Hạo liền chỉ vào mấy chỗ bùn đất và dấu rêu xanh còn đọng trên áo nói: “Tại sao chỗ này lại không có nghi vấn cơ chứ? Đây lẽ nào lại không phải sao? Tô đại thiếu gia cũng không phải là đứa trẻ lên ba, đang yên đang lành tự bôi bùn lên đít của mình để làm gì cơ chứ? Anh ta cũng chẳng hâm đến nỗi tự lăn mình vào đám rêu để làm bẩn áo như vậy! Đây chắc chắn là những vết tích mà sau khi anh ta bị thương xong rồi ngã mà ra!”
Trán của Lưu Huyện Ủy mồ hôi túa ra như suối, ông ta không biết nói gì hơn chỉ biết cười khan lên một tiếng rồi gật gật đầu nói: “Hạ quan đúng là ngu ngốc qua, sao hạ quan lại không nghĩ ra được như vậy nhỉ? Hạ quan đúng là chỉ chú ý đến vùng ngực bị thương của Tô thiếu gia, mà bỏ sót chỗ này!”
Đỗ Văn Hạo lúc này đã bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ phần ngực của chiếc áo, quả nhiên hắn không thể nào phát hiện thêm được những vết tích nào khác nữa cả.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy kỳ lạ vô cùng, Tô đại thiếu gia ăn phải một cước rất nặng, lực đạo cũng vô cùng mạnh, ngay cả gan cũng bị cúđá đó đá cho bị rách hẳn ra, thế mà trên áo lúc này lại không để lại bất kỳ dấu vết nào là tại sao nhỉ? Từ vết bùn, và đám rêu bám trên áo, thì có thể đoán được Tô đại thiếu gia ăn một cước này là ở nơi hoang vu, ít người qua lại, và nơi đó cũng là nơi ẩm ướt, lầy lội nữa. Vậy thì, chiếc giầy của thung thủ chắc chắn cũng phải dính bùn mới phải, chính vì thế mà khi dơ chân đá vào người Tô đại thiếu gia, thì cũng nên để lại dấu bùn trên áo mới phải chứ. Vậy nhưng, trên ngực áo lại vô cùng sạch sẽ, đừng nói là dấu giầy, thậm chí đến cả những vết bụi bẩn cũng không có nữa. Như thế này thì chả trách Lưu Huyện Ủy nói là chẳng phát hiện ra cái gì cả.