Tống Y
Chương 359 : Chiến tích
Ngày đăng: 19:23 18/04/20
Kha Nghiêu nhìn bóng dáng người phụ nữ đi xa dần, buồn bực nói: “Người ta vẫn nói dân phủ Tĩnh Giang nhiều tiền nhiều của, thế nhưng họ cũng khá kỳ lạ. Dù gì cũng chỉ có một năm hạn hán thôi mà, vậy đã mang bán ruộng rồi sao?”
Hai người cũng không cố tìm hiểu thêm về điều kỳ lạ này nữa, đi dạo thêm một hồi đến khi trời bắt đầu tối thì hướng vào trong thành trở về.
Lúc bắt đầu nhìn thấy cổng thành xa xa thì hai người cũng nhìn thấy một lão hán ngồi xổm ở ven đường, liên tục nhìn ngang nhìn ngửa có vẻ gì đó rất bồn chồn, vội vã. Bên cạnh lão hán này có một nữ hài tử chừng mười một mười hai tuổi đang ngồi bệt hẳn xuống đất, trên tóc có cắm một cọng cỏ tiêu. Vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu đi qua, lão hán vội vàng nở một nụ cười đầy hữu hảo, đứng dậy xum xoe: “Chào thiếu gia, chào tiểu thư xinh đẹp, nhà các người không biết có cần thêm nha đầu nấu cơm giặt giũ nữa không vậy?”
Kha Nghiêu nhìn thấy thần sắc lão hán mặc dù cố gắng cười tươi nhưng không thể giấu được vẻ tiều tụy mệt mỏi, nữ hài tử ngồi dưới đất cũng tỏ ra đầy mệt mỏi và vô lực. Ánh mắt của cô bé nhìn Kha Nghiêu mà không có một chút nhiệt tình nào, người thừ ra. Kha Nghiêu có chút bất ngờ: “Ngươi muốn bán hài tử này sao?”
Lão hán nghe vậy thì tưởng họ có hứng thú, vội vàng quay đầu lại nói với nữ hài tử: “Oánh tử, mau mau đến cho vị tiểu thư xinh đẹp này xem một chút đi, nếu hợp ý người thì ngươi sẽ được mua về, sau này chuyện ăn mặc sẽ không phải lo nữa rồi.”
Nữ hài tử nọ nghe thấy vậy thì đứng dậy nhưng vẫn với vẻ rất không tình nguyện, nó xoay xoay hai vòng trước mặt Kha Nghiêu. Sau đó nói với giọng rất khẩn thiết nhưng vẫn không giấu được chút ngoài ý muốn: “Tiểu thư xinh đẹp và hảo tâm hãy mua ta về đi. Ta rất chăm chỉ, có thể giặt quần áo cho các người, nấu cơm cho các người, ta cũng ăn không nhiều đâu.”
Kha Nghiêu cảm thấy hai cánh mũi của mình xộc lên một cái gì đó cay xè, nàng đi tới trước mặt nữ hài từ, xoa xoa mái tóc rối bời, ôn nhu hỏi: “Hài tử tội nghiệp, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nữ hài tử không trả lời ngay mà quay sang nhìn lão hán, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Mười lăm tuổi rồi.”
Kha Nghiêu đương nhiên biết nữ hài tử này không thể đến mười lăm tuổi, quay sang nói với lão hán: “Lão nhân gia, nữ hài tử này là cháu gái của ngươi sao?”
Lão hán gật đầu với đầy vẻ hy vọng trên mặt: “Đúng vậy, tiểu thư xinh đẹp và thiếu gia không biết, Oánh tử của nhà chúng ta thân thể rất khỏe mạnh, có thể làm rất nhiều việc nặng nhọc trong nhà.”
Kha Nghiêu nghe vậy thì hừ lên một tiếng: “Hừ, ta thấy ngươi đang lừa dối bọn ta, đứa nhỏ này rõ ràng không đến mười lăm tuổi, vậy mà ngươi lại bắt nó nói là mười lăm tuổi rồi. Không phải ngươi đang lừa tiền chúng ta sao?”
Lão hán tử cười khổ một tiếng, kéo Oánh tử đến sát bên người mình nói: “Tiểu thư, đây chân chính là cháu gái của ta, ta thực sự đâu có muốn làm như vậy, nhưng chỉ là không còn cách nào khác. Mẫu thân của Oánh tử bị bệnh nằm liệt giường không có tiền chữa bệnh thuốc thang. Oánh tử còn một đệ muội ba ngày rồi không có cơm để ăn, nếu như ta không làm cách này, thật không biết phải thế nào nữa. Tiểu thư nói xem, ai nỡ đem bán bỏ cháu gái mình, khi nó vẫn còn nhỏ như thế này đây?”
Oánh tử cũng lên tiếng phụ họa: “Tiểu thư, thiếu gia, hai ngài mua ta đi, ta chỉ cần có năm lượng bạc thôi, như vậy đủ cho mẫu thân ta có thể được xem bệnh và đệ đệ ta có cơm ăn rồi.”
Kha Nghiêu xót xa hỏi: “Các người sống ở thôn phụ cận nơi đây đúng không?”
Lão hán gật đầu.
Kha Nghiêu lên tiếng nói: “Như vậy đi, hãy dẫn hai chúng ta về nhà các ngươi xem một chút. Nếu thật sự gia cảnh các ngươi đúng như vừa nói thì chúng ta sẽ xem xét mua cũng chưa muộn.”
Sau đó nàng quay sang hỏi Đỗ Văn Hạo: “Như vậy có được không hả? Ca?”
Đỗ Văn Hạo cười khổ: Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta gì nữa cơ chứ? Ta còn có thể nói gì nữa đây?”
Kha Nghiêu le lưỡi làm mặt quỷ cười.
Oánh tử vừa nghe thấy vậy thì vội vàng quay sang lão hán giật giật tay nói: “Gia gia, vị tiểu thư xinh đẹp này nguyện ý mua ta rồi đó. Tiểu thư, vậy mời hai người đi theo ta và lão gia về nhà xem một chút đi. Nhà của chúng ta rất gần nơi đây, chỉ không tới vài dặm đường ở phía trước thôi.”
Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu liền đi theo lão hán cùng hài tử xuống quan đạo phía trước. Trên đường đi, Kha Nghiêu thắc mắc với lão hán: “Đại lão gia, lão bán hài tử sao không đi vào trong thành, đông người có phải dễ dàng hơn không?”
Lão hán nghe thấy vậy thì vẻ mặt trở nên khẩn trương, ngó nghiêng xung quanh một chút rồi mới nói: “Nghe nói ở cấp trên mới phái tới một vị đại quan, cho nên trong thành cấm tuyệt đối không cho bán, nếu để bị bắt được thì sẽ bị nhốt vào trong đại lao! Thậm chí ở khu vực gần ngoài thành cũng không được phép rao bán nữa cơ, nghe nói vì việc này mà rất nhiều người đã bị bắt rồi. Ta thật sự là không có cách nào khác, toàn bộ người nhà đều sắp chết đói hết cả rồi. Chính vì vậy mà không thể làm gì hơn là len lén ở ngoài thành rao bán đứa nhỏ, may mắn là gặp được hai vị. Thật sự là ông trời có mắt mà.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Thế có nghĩa là trước đây việc bán nữ nhi rất phổ biến sao?”
“Rất rất nhiều là khác! Ôi, tràn ngập hai bên đường cái. Thế mà bây giờ lại cấm tiệt, tuyệt đối không được bán, ngay cả những tên khất cái cũng đều bị bắt đem nhốt hết vào trong đại lao.”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng: “Không thể nào? Ngày hôm qua chúng ta vào thành, rõ ràng một người rao bán như vậy cũng không thấy, ngay cả một tên khất cái cũng không có?”
“Điều đó chẳng có gì là ngạc nhiên cả! Tất cả bọn họ đều bị quan phủ bắt vào trong đại lao rồi!”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy?”
Lâm Thanh Đại nói chen vào: “Thế mà cũng phải hỏi, đương nhiên là đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại. Người ta làm vậy để phô trương chiến tích cai quản địa bàn của mình chứ sao. Liêu tri phủ này quả nhiên không phải là người đơn giản.”
Ấn tượng của Bàng Vũ Cầm đối với Liêu tri phủ là rất tốt, nàng chưa thể bị thay đổi ngay được, lắc đầu nói: “Có lẽ không phải là chủ ý của hắn. Ta nhìn người này là một vị quan tốt không có sai đâu. Liêm khiết công tư rõ ràng, nhất tâm vì dân.”
“Làm giả bộ dáng như vậy thực cũng không phải là quá khó.”
Đỗ Văn Hạo đối với những loại sự tình này ở trên quan trường thì thực ra cũng không có khó khăn lắm để giải thích, khoát tay nói: “Được rồi, đừng có đoán loạn lên bậy bạ lung tung như vậy nữa. Lời của lão hán kia dù sao cũng chỉ là của một bên. Rốt cuộc có chuyện này hay không thì chúng ta sẽ từ từ mà điều tra, mấy người trước tiên không nên nói lung tung nữa. Hơn nữa, việc mại nhi mại nữ (bán gái bán trẻ con) hay khất cái ở đường, ngay cả ở kinh thành tùy ý cũng có thể thấy được, có gì mà phải ngạc nhiên? Cho dù hắn vì tuyên dương chiến tích của mình, tạm thời không cho bán phụ nữ, bán trẻ em, lại đem mấy tên khất cái nhốt vào nhà lao, chờ chúng ta đi rồi mới thả ra thì cũng không phải là vấn đề gì đó quá lớn lao. Người nào chẳng muốn biểu hiện tốt một chút, tạo ấn tượng với lãnh đạo.”
Lâm Thanh Đại nói: “Đỗ Văn Hạo nói điều này cũng đúng. Vậy thì chúng ta cũng nên nhanh chóng làm xong công việc ở đây đi, rời đi sớm một chút là được. Đừng bởi vì chúng ta mà ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của dân chúng.”
“Giờ cũng nên chuẩn bị, chúng ta sẽ đi du ngoạn Li Giang. Sơn thủy vùng Quế Lâm vang danh khắp thiên hạ, tới nơi đây rồi mà không hảo hảo du lãm một phen, chẳng phải là đáng tiếc sao? Đi thôi.”
Nếu như nói Quế Lâm là một cơ thể có tính mạng thì Li Giang tuyệt đối chính là linh hồn của Quế Lâm. Sơn thủy của Quế Lâm trùng điệp được Li Giang uốn lượn bao quanh như dải lụa ngọc, tạo nên những phong cảnh không nơi đâu có được.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Liêu Quý Binh đã an bài trên bờ Li Giang bốn chiếc bè trúc. Trừ mấy người bọn Đỗ Văn Hạo, Liêu Quý Binh không mang theo bất cứ một người nào.
Xuất phát từ Tĩnh Giang phủ, lúc buổi sớm là thời gian nước sông khá yên tĩnh, mấy chiếc bè trúc chầm chậm trôi theo dòng mà đi. Tốc độ không nhanh mà cũng không quá chậm, đủ để mọi người đưa vào tầm mắt tất cả những nét của bức tranh bích thủy thanh sơn. Từ người mục đồng ngồi thổi sáo trên lưng trâu, ông lão nhàn nhã ngồi câu trên thuyền, đến cảnh những mái nhà điền viên dọc hai bờ sông. Tất cả tạo nên một sự tươi mới khiến người xem cảm thán không thôi.
Trên bè trúc có bố trí những chiếc ghế trúc. Vốn dĩ người dân nơi đây sinh sống chủ yếu bằng nghề sông nước, những chiếc bè này được làm hết sức khéo léo và chắc chắn, ngồi trên ghế trúc trên bè mà cảm giác như đang ngồi trên mặt đất phẳng.
Trên bè, Liêu Quý Binh đã cố ý cho làm một chiếc ghế trúc lớn cho mình và Đỗ Văn Hạo ngồi cùng. Ai dè Kha Nghiêu tính tình trẻ con, bộc trực, nhất định cứ bám theo Đỗ Văn Hạo, từ đầu đã ngồi luôn lên đó rồi. Vậy là Liêu Quý Binh cũng không nói năng gì. Thế như nha đầu Kha Nghiêu đây là lần đầu tiên ngồi trên bè trúc, hình như có chút sợ hãi, dọc đường đi cơ hồ mắt lúc nào cũng trợn ngược, nhưng không phải là xem xét, thưởng ngoạn phong cảnh, mà là tập trung bám chặt vào ghế trúc. Hai tay và cả cơ thể lúc nào cũng căng ra, chỉ sợ té xuống dòng sông.
Đỗ Văn Hạo đứng ở đầu thuyền, Liêu Quý Binh cũng đứng ở bên cạnh. Hai người suốt dọc đường đi ít khi nói chuyện, ngẫu nhiên nói một vài câu cũng chỉ là khen cảnh đẹp của Li Giang mà thôi.
“Hai vị đại lão gia. Chúng ta sắp đi qua một đoạn dòng sông chảy xiết, xin hai vị đại lão gia ngồi xuống.” Lão hán chèo bè quay đầu lại nhẹ giọng nói.
Kha Nghiêu nghe thấy vậy thì đôi mắt mở to hơn rất nhiều, sợ hãi nói: “Ca, mau mau lại đây, ngồi xuống đi nào.”
Đỗ Văn Hạo xoay người thấy Kha Nghiêu có bộ dáng vô cùng sợ hãi, liền đi tới cười nói: “Mới đứng lên chưa được một chén trà nhỏ công phu, sao đã lại muốn ta ngồi xuống rồi?”
Kha Nghiêu vươn một tay túm ống tay áo Đỗ Văn Hạo: “Ngươi không nghe lão hán vừa nói sao? Chúng ta sắp đi qua một đoạn dòng sông chảy xiết, vạn nhất không cẩn thận ngã xuống thì làm sao?”
Liêu Quý Binh cũng trở lại chỗ ngồi của mình, trấn an Kha Nghiêu: “Tiểu thư không nên sợ hãi, cùng lắm chỉ là có chút xóc nảy mà thôi. Tất cả mấy chiếc bè trúc này đều đã được tuyển chọn rất kỹ, người điều khiển cũng đều là những lão ngư ông có nhiều năm kinh nghiệm. Như lão hán đây có thể ở dưới nước bắt cá, hết thời gian một bữa cơm mới ngoi lên thở cũng không có vấn đề gì. Cho nên cứ yên tâm đi, tuyệt đối không có gì nguy hiểm đâu. Ha ha, lão hán, nếu như lúc nữa thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi trước hết cứu tiểu thư đây, sau đó cứu Đỗ đại nhân, cuối cùng mới cứu đến ta.”
Ông lão nghe vậy thì quay đầu lại cung kính mỉm cười đáp ứng: “Vâng!”
Đỗ Văn Hạo cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Kha Nghiêu: “Vậy giờ ngươi yên tâm rồi chứ?”
Kha Nghiêu có chút không ý tứ, buông tay Đỗ Văn Hạo ra, ngượng ngùng nói: “Li Giang này cái gì cũng tốt, cái gì cũng đẹp, chỉ có mỗi mấy cái bè trúc này là khiến người khác có chút sợ hãi.”