Tống Y

Chương 378 : Tranh quyền đoạt thế

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy xong cả hai người Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu đều thở hắt ra.



Kha Nghiêu sau đó liền quay sang Tuyết Phi Nhi mặt câng câng lên nói: “Phi Nhi tỷ vừa rồi may mắn đấy, chẳng qua muội lúc nãy do hồi hộp quá nên quên thôi, nếu không hả...



.hề hề! Ván tiếp theo muội sẽ thắng cho mà xem!”



Tuyết Phi Nhi nghe vậy cười lạnh nói: “Nghe Đỗ đại ca nói hết cả ra rồi mới nói, thế thì ai mà chả biết, có giỏi thì thắng ta thêm một ván nữa xem nào!”



Kha Nghiêu nghe vậy liền quay sang Đỗ Văn Hạo hất hàm nói: “Đỗ đại ca! Huynh mau ra câu hỏi nhanh lên...



Đỗ Văn Hạo đang định mở miệng ra nói, thì đột nhiên Anh Tử chạy vào trong thông báo: “Thưa thiếu gia! Có Bàng đại lão gia và Kinh Thành Phủ Doãn Thái đại lão gia đến thăm! Bọn họ đang ngồi chờ trong hoa phòng đó ạ!”



Vị Bàng đại lão gia này không phải ai khác mà chính là phụ thân của Bàng Vũ Cầm, nhạc phụ của Đồ Văn Hạo, Bàng Cảnh Huy, chức đến Thôi Quan của Phủ Khai Phong.



Còn vị Kinh Thành Phủ Doãn Thái đại nhân thì Đỗ Văn Hạo chưa từng nghe nói hai người này có qua lại với nhau bao giờ cả, bây giờ cả hai đột nhiên đến thăm hắn, làm cho hắn không biết là có chuyện gì, nên vội vã mặc quan bào chạy ra hoa phòng nghênh đón.



Khi vừa bước vào trong phòng thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy một gánh quà đặt ở trong góc tường, Bàng Cảnh Huy và Thái Phủ Doãn đang ngồi uống trà trò chuyện với nhau, khi thấy Đỗ Văn Hạo đi vào, cả hai vội vã đứng đậy thi lễ.



Đỗ Văn Hạo cũng vội vã bước tới trước mặt Bàng Cảnh Huy cúi người hành lễ: “Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân!”



Bàng Cảnh Huy thấy vậy liền mỉm cười vuốt râu gật gật đầu, sau đó ông tránh người sang một bên đưa tay lên giới thiệu Thái Phủ Doãn cho Đỗ Văn Hạo biết: “Hiền tế! Vị này là Thái Kinh, là Phủ Doãn Kinh Thành của chúng ta, Thái đại nhân!”



Thái Kinh? Sao cái tên này nghe quen quá vậy.



Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rất nhanh, ngay lập tức hắn nhớ tới nhân vật Thái Kinh trong bộ truyện tiểu thuyết nổi tiếng , Thái Kinh trong bộ tiểu thuyết này chính là người có liên quan đến quà sinh nhật Sinh Thần Cương, sau đó bị hội Tiêu Cái cướp mất giữa dọc đường.



Nếu đây đúng là ông ta, thì Thái Kinh là một nhân vật gian tà khét tiếng ngang với lão Cao cầu đáng ghét kia.



Vậy nhưng, bây giờ trông ông ta mới khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mũi cao miệng rộng, tướng mạo đường đường chẳng có gì giống với bộ dạng của một gã gian thần cả, nên Đỗ Văn Hạo nhất thời cùng không biết được vị Thái Kinh trước mặt hắn đây có phải là nhân vật Thái Kinh trong truyện hay không nữa.



Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại người giống tên người cũng nhiều, hắn cũng không nhớ tên tự và tên hiệu của gã Thái Kinh trong kia là gì nữa, nên bây giờ Đỗ Văn Hạo cũng khó mà phân biệt được.



Còn Thái Kinh trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ đứng nhìn mình không nói câu gì, hơn nữa gương mặt của hắn lúc thì sa sầm lại, lúc thì lắc đầu nguầy nguậy, nên không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, vì vậy mà vội vã chạy đến cúi người thi lễ nói: “Hạ quan tham kiến Đỗ đại nhân!”



Vị Thái Kinh này là Khai Phong Phủ Kinh Thành Phủ Doãn, quan chức là tòng tam phẩm.



Đỗ Văn Hạo là Đề Điểm Các Lộ Hình Ngục Công Sự Đề Hình Quan, quan chức vốn là chính tam phẩm, nhưng vì hắn tự động lạm dụng binh quyền, sau còn có kết giao với Bạch Liên Giáo, chính vì vậy mà Tống Thân Tông rất khó chịu với hắn,nên hạ cấp của hắn xuống còn tòng tứ phẩm, chức cấp kém hơn hẳn Thái Kinh một cấp.



Nhưng vì Đỗ Văn Hạo được ban tặng Tử Y Kim Ngư nên quan chức của hắn là chính tam phẩm, vì vậy mà Thái Kinh mới tự xưng mình là hạ quan.



Đỗ Văn Hạo thấy Thái Kinh cúi người thi lễ với mình thì sực tỉnh lại cúi cười đáp lễ, sau đó cung kính mời hai người ngồi xuống.



Anh Tử lúc này cũng đã dùng chiếc khay nạm vàng bưng trà lên mời, sau đó nàng cúi người lui ra cho ba người ngồi trò chuyện với nhau.



Thái Kinh lúc này quay sang Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Nghe nói Đỗ đại nhân là người trượng nghĩa khinh tài, tính cách hào phóng hơn người, thích cứu giúp người nghèo, giúp đỡ kẻ khó, hạ quan cứ nghĩ rằng trong phủ đệ của đại nhân hẳn phải chất cả núi vàng mới có những hành động như vậy.



Thế mà không ngờ hôm nay đến quý phủ, thấy nơi đâ đơn giản, thô sơ, người ở cũng chẳng có mấy người.
Thái Kinh lại cầm tách trà lên nhấp thêm một ngụm nữa, rồi lại tiếp tục khả năng phun nước bọt của mình: ‘"Người thứ hai kế vị Hoàng Đế chính là lục Hoàng Tử.



Vậy nhưng, hiền đệ cũng biết rồi đấy, lục Hoàng Tử cũng không phải là con của Hoàng Hậu, chỉ vì ngũ vị Hoàng Tử khi trước chẳng may chết yểu, nên lục Hoàng Tử mới có ngày hôm nay, bây giờ Hoàng Tử cũng mới có chín tuổi, hiền đệ nghĩ xem để một đứa bé chín tuổi kế nghiệp ngôi vua, kế nghiệp làm sao nổi cơ chứ! Để đứa bé lên kế vị, không bằng để Ung Vương Gia lên kế vị thì nghe hợp lý hơn nhiều!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói.



Thái Kinh lại tiếp tục với màn diễn thuyết của mình: “Triều đình hiện nay, các đại thần trong triều phân làm hai phe, đại bộ phận thì ủng hộ Ung Vương Gia, dĩ nhiên cũng có người ủng hộ lục Hoàng Tử.



Hai phe đều không ai nhường ai cả, bên lục Hoàng Tử thì dựa vào cái lẽ cha truyền con nối.



Vậy nhưng ai cũng biết được khi xưa Tống Thái Tông cũng là em lên kế vị thay cho anh trai mình là Tống Thái Tổ đó thôi! Đây cũng coi như là tiền lệ của tổ tông để lại!”



Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì đưa con mắt hiếu kỳ lên nhìn Thái Kinh một cái, bởi vì hắn cũng lần đầu tiên nghe Tống Thái Tông hóa ra là em trai của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn, hắn tự thầm trách mình kiến thức lịch sử quá kém, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ im lặng, không nói câu nào cả.



Thái Kinh vẫn coi như không, mặc kệ Đỗ Văn Hạo thái độ ra sao, ông vẫn cứ thao thao bất tuyệt: “Các vị đại thần trong triều đều mong Hoàng Thái Hậu đứng ra làm chủ, nói xem rốt cuộc ai làm chủ xã tắc.



Hai người suy cho cùng đều là ruột thịt với người, một người là con ruột, còn một người là cháu ruột.



Bây giờ trong cung, Hoàng thân quốc thích thì chỉ có mỗi Hoàng Thái Hậu là người có địa vị cao nhất, nên lẽ dĩ nhiên sẽ do Hoàng Thái Hậu làm chủ, vậy nhưng Hoàng Thái Hậu đến tận lúc này vẫn cứ im lặng, không đưa ra ý kiến gì, mà cứ lấy lý do niệm kinh siêu độ mà đóng cửa lẩn tránh trách nhiệm, bà đã đóng cửa siêu độ được sáu ngày rồi! Trong triều thì đang loạn hết cả lên, vậy mà Hoàng Thái Hậu vẫn....



Ái chà....Thật là...!”



Thái Kinh vừa nói đến đây thì Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng nói: “Hoàng Thái Hậu là người hiền lành nhân hậu, người cũng là người rất có chính kiến riêng của mình, yên tâm! Bà ắt sẽ có chủ ý riêng của bà!”



Thái Kinh nghe xong thì vỗ đùi đánh đét lên một cái rồi nói: “Đúng vậy đấy! Hiền đệ quả nhiên là một người thông minh biết nhiều hiểu rộng! Hoàng Thái Hậu đúng là một người nhân hậu, lương thiện, chính vì vậy mà chỉ e rằng có người ngồi bên cạnh xui đại Hoàng Thái Hậu mấy câu, làm cho Hoàng Thái Hậu chọn nhầm người thì e rằng đó là tai họa cho trăm họ! Giang sơn Đại Tống của chúng ta đang đứng trước một sự chọn lựa vô cùng hệ trọng, bây giờ cũng là lúc những người trung nghĩa như chúng ta phải đứng ra vì dân vì nước, không biết ý của hiền đệ ra sao?”



Thái Kinh nói đến đây liền liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn im lặng chẳng nói câu gì, mặt mũi vẫn đơ ra.



Thái Kinh thấy vậy liền dí sát mặt đến bên Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Hiện giờ phải có người phân tích tình hình lợi hại cho Hoàng Thái Hậu biết, để cho Hoàng Thái Hậu biết được rằng con trai Ung Vương Gia của người mới là người xứng đáng ngồi lên ngai vàng đó nhất! Còn người đi khuyên Hoàng Thái Hậu thì không phải là ai khác, mà chính là hiền đệ đó!”



“Tiểu đệ ư?”



Đỗ Văn Hạo sững người một cái rồi đáp: “Tiểu đệ e rằng không đảm nhận nổi trách nhiệm này đâu, tiểu đệ chẳng qua chỉ là một viên Ngự Y quèn, ai cho phép can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự cơ chứ! Hơn nữa Hoàng Thái Hậu còn lâu mới chịu nghe lời khuyên của một Thái Y, Nguyên Trường huynh đề cao tiểu đệ quá rồi đấy!”



“Hiền đệ đừng khiêm tốn làm gì nữa! Toàn bộ triều đình ai mà không biết hiền đệ là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thái Hậu cơ chứ? Hoàng Thái Hậu bị Trân Mỹ Nhân hãm hại, bị đau bụng đến hơn chục năm trời, khi lên cơn thì sống không bằng chết, chỉ vì tiểu đệ diệu thủ hồi xuân cứu chữa được cho Hoàng Thái Hậu.



Hoàng Thái Hậu vì vậy mà vô cùng tán thưởng hiền đệ! Ngay cả chiếc Gối Như Ý Vân Long Phượng Tường, một kỷ vật của người và Tống Anh Tông còn tặng cả cho hiền đệ nữa là! Nếu như hiền đệ chịu khó đứng ra nói với Hoàng Thái Hậu vài câu, thì việc tất thành!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền bật cười nói: “Thái đại nhân hiểu nhầm rồi.



Hoàng Thái Hậu khen ngợi chẳng qua chỉ là khen ngợi tài y thuật của tiểu đệ mà thôi! Đó không đồng nghĩa với việc Hoàng Thái Hậu sẽ nghe lời của tiểu đệ! Trong mắt của Hoàng Thái Hậu thì tiểu đệ chẳng qua là một đại phu chữa bệnh thông thường, còn chuyện kế vị điều hành thiên hạ, thì Hoàng Thái Hậu sao lại đi nghe lời một gã đại phu quèn như tiểu đệ cơ chứ? Nếu như tiểu đệ mà cả gan góp ý này nọ trong truyện này, nhẹ thì bị chửi mắng, còn nặng thì bị chém đầu cũng không biết chừng!”



Thái Kinh nghe vậy liền nhoẻn miệng cười một cách thần bí, sau đó dướn người lên trước, tựa hồ như nằm hẳn lên chiếc bàn dí sát đến tận tai Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Có chuyện này e rằng hiền đệ vẫn chưa biết, đó là tối ngày hôm qua Hoàng Thái Hậu bỗng nhiên nhắc tới hiền đệ đó!”