Tống Y

Chương 394 : Tuẩn táng

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Vương Nhuận Tuyết nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền mỉm cười đáp: “Thực ra thì tướng quân nhất mực thông minh như vậy cũng không cần đến thiếp phải nhiều lời làm gì.



nhưng gia phụ vẫn cứ nằng nặc đòi thiếp đi nói cho tướng quân biết, thật thiếp cũng đành phải nghe lệnh của người vậy....



Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội vã lên tiếng nói: “Cô nương nói quá lời rồi, Vương Tể Tướng vốn là quan chức cao nhất trong triều, dĩ nhiên là học rộng tài cao, hiểu biết nhiều thứ.



Chúng ta về sau lại là người cũng một nhà, cô nương không nhắc nhở cho ta, thì lẽ nào lại muốn mắt nhắm mắt mở trông ta phạm sai lầm hay sao?”



“Tướng quân chê cười rồi! Vậy thì thiếp xin được đem những thứ mình biết ra nói cho tướng công được biết, cho tướng công còn biết bề lo liệu!”



Nói xong Vương Nhuận Tuyết liền đem các quy tắc, nghi thức trong việc đưa tiễn, an táng của Hoàng Thượng ra nói cho Đỗ Văn Hạo nghe một lượt.



Sau nửa canh giờ sau thì nàng mới nói cho hắn nghe hết các quy tắc đó.



Đỗ Văn Hạo nghe xong thì chỉ biết mắt chữ o mồm chữ a.



Không ngờ việc đưa tiễn này lại có nhiều quy tắc đến như vậy, hơn nữa trong đó còn có nhiều mặt có liên quan đến công việc cảnh giới, an ninh của hắn.



Nếu như không biết những quy tắc rườm rà, rắc rối này thì e rằng nhiệm vụ lần này của hắn chắc chắn sẽ không hoàn thành tốt được, mà có khi lại còn làm hỏng việc, như thế thì thật không hay chút nào, thậm chí lại còn phạm vào tội bất kính nữa cũng nên.



Đỗ Văn Hạo nghe xong vội vã chắp tay lên đa tạ Vương Nhuận Tuyết nói: “Đa tạ Vương cô nương đã tận tình nhắc nhở, ngày mai ta sẽ ban bố lệnh cảnh giới, ta biết mình đã phải làm gì rồi!”



Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn hắn âu yếm rồi nói: “Tướng quân lẽ nào lại cứ thích khách khí với thiếp như vậy hay sao?”



Đỗ Văn Hạo nghe Nhuận Tuyết nói vậy nhất thời sững người một lúc.



Sau đó không nói không rằng sịch mông xích gần đến bên nàng mà ôm lấy chiếc eo kiều diễm, hương thơm từ thân thể Vương Nhuận Tuyết tỏa ra ngào ngạt làm cho Đỗ Văn Hạo càng thêm ngây ngất.



Vương Nhuận Tuyết lúc này e thẹn cúi đầu ngượng ngùng, càng như vậy nàng càng trở nên đẹp đẽ và quyến rũ hơn.



Đỗ Văn Hạo như lạc vào xứ sở thần tiên, cỗ xe của Vương Nhuận Tuyết đã rời khỏi hoàng cung, chiếc rèm che bên ngoài cửa xe cũng đã được đứa nha hoàn kia buông xuống rồi.



Đỗ Văn Hạo liên nhẹ nhàng đặt Vương Nhuận Tuyết nằm lên trên thảm, tay của hắn không ngừng hoạt động như chim gõ kiến tìm mồi, còn Vương Nhuận Tuyết thì cứ nằm im mặc kệ cho hắn thích làm gì thì làm.



Nhưng nói cho cùng thì đây cũng đang là ở ngoài đường.



Đỗ Văn Hạo cũng không dám làm liều, hắn chỉ làm đến chừng mực nhất định nào đó rồi lại thu tay về, không dám dấn vào sâu hơn nữa.



Đang trong lúc hai người tình tự nhau say đắm đê mê như vậy, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng của con nha hoàn bên ngoài nhắc nhở: “Thưa tướng quân, tiểu thư! Chúng ta đã đến phủ đệ của tướng quân rồi đó ạ...!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì giật mình liền vội vã dìu đỡ Vương Nhuận Tuyết ngồi dậy.



Sau đó hai người chỉnh sửa lại quần áo, xong xuôi đâu đấy Đỗ Văn Hạo mới vén rèm xe bước xuống bên dưới.



Đua mắt lên tiễn cỗ xe của Vương Nhuận Tuyết xong.



Đỗ Văn Hạo lẩm nhẩm hát trong miệng vui vẻ đi vào trong viện của mình, mấy đứa hộ vệ thấy hắn đi vào trong phủ rồi mới bắt đầu giải tán.



Anh Tử lúc này thấy Đỗ Văn Hạo đã về liền tiến gần tới nhăn mặt lên nói: “Thiếu gia! Nhị phu nhân bao giờ định về đây vậy?”



Chuyện Bàng Vũ Cẩm đi dạm ngõ ăn hỏi cho Đỗ Văn Hạo đã được mọi người trong nhà biết hết rồi, chính vì vậy mà khi nghe Anh Tử hỏi vậy Đỗ Văn Hạo liền buông thõng một câu: “Cũng nhanh thôi! Ngươi thấy nhị phu nhân là người thế nào?”



“Nghe nói nhị phu nhân là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, không những vậy lại là con nhà dòng dõi, quý tộc hiển hách, chắc chắn là người hiểu biết lễ nghĩa, đoan trang hiền thục, thiếu gia đã chọn thì làm sao mà có thể sai được cơ chứ?”



Anh Tử chua ngoa nói.



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa tay lên bẹo vào má của Anh Tử nói: “Con nhóc này biết ăn nói gớm nhỉ! Không sai, cho dù ta cưới nhị phu nhân có phân ngẫu nhiên nhưng không bao giờ ta chọn sai người cả, người ta còn giúp đỡ mình rất nhiều nữa!”



“Được vậy thì tốt, hy vọng là thiếu gia đừng cưới một cái bình hoa di động về là được rồi!”



Anh Tử hậm hực nói.



“Làm gì có chuyện đó, à đúng rồi! Phi Nhi và mấy người kia có ý kiến gì không vậy?”



Đỗ Văn Hạo hỏi.



“Làm gì có ai dám có ý kiến gì cơ chứ.



Thiếu gia là chủ của cả cái nhà này, lại là một tướng quân oai phong lẫm liệt! thiếu gia cứ cưới hết người này đến người khác bọn họ cho dù không thích nhưng có ai dám mở miệng phản đối câu nào!”



Anh Tử rất không cam tâm uất ức thay cho mấy vị phu nhân trong nhà.



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền dừng chân quay sang nhìn Anh Tử với con mắt ngạc nhiên rồi nói: “Ngươi nói cái gì thế hả? Sao ngươi dám nói ta là cưới hết người này đến người khác hả? Vũ Cầm là nguyên phối của ta! Liên Nhi là do Trần Mỹ Nhân ban tặng cho ta, ta không thể nào từ chối được! Tuyết Phi Nhi là người con gái đầu tiên đối xử tốt với ta, lại còn một lòng một dạ theo ta nữa, ta không lấy Phi Nhi thì còn mặt mũi nào đi nhìn người khác nữa.



Lương tâm ta cũng bị cắn rứt mà chết! Còn Thanh Đại thì lại càng khỏi phải nói! Thanh Đại đã thu nạp ta, chăm sóc cho ta, ta cũng mới chỉ có một thê ba thiếp, làm gì có chuyện gặp ai cũng lấy về hả?”



Anh Tử nghe vậy liền cười nhạt nỏi: “Bây giờ thêm một Vương cô nương nữa là hai thê ba thiếp rồi còn gì nữa! ”



“Thế thì đã làm sao chứ hả? Người ta ba thê bốn thiếp đầy rẫy kia kìa, ta vẫn còn thiếu hai người nữa cơ!”



Đỗ Văn Hạo phùng mồm trợn má nói một cách vô sì.
“Sao vậy? Không vui sao?”



Hoàng Thái Hậu hỏi.



“Vi thần không dám!”



Đỗ Văn Hạo hậm hực đáp.



Hoàng Thái Hậu kinh ngạc đưa mắt lên nhìn hắn, rồi bà tự động nhích gần đến bên hắn, đưa tay lên nắm lấy tay của hắn rồi nhìn âu yếm nói: “Ta đưa Ngụy Triển, Trần Mỹ Nhân và Dụ Cáp Nhi đi tuẫn táng cũng với Hoàng Thượng nên chàng mới không vui phải không?”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.



Nhưng hắn không thể nào cười nổi, cố gắng lắm vẫn chỉ cười khô đáp: “Làm sao mà có thể trách nàng được, nàng đã quyết định rồi ta chỉ biết phục tùng mà thôi, nàng là vua còn ta chỉ là thần mà thôi...!”



Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì buồn buồn nói: “Ta cũng biết làm như vậy là không tốt.



Vậy nhưng các vương công đại thần ở trong triều đều nói như vậy.



Người ra quẻ bói toán tế lễ cũng không sai.



Chúng ta phải nghe theo ý trời, ta cũng không còn cách nào khác cả!”



“Nếu như vẫn muốn tuẫn táng thì tại sao không thay bằng mấy tên tử tù có phải hơn không?”



Đỗ Văn Hạo cố gắng giải thích.



Hoàng Thái Hậu nghe vậy mỉm cười nói: “Xem chàng nói kìa.



Những người tuẫn táng thì toàn là người đi hầu hạ Hoàng Thượng cả.



Đưa tử tù đi tuẫn táng cũng Hoàng Thượng, cái chủ ý như vậy mà chàng cũng nói ra được sao?”



“Vậy thì tại sao cứ phải là Ngụy Triển? ông ta tuẫn táng rồi thì sao? Có thể xem bệnh cho Hoàng Thượng ư? Hơn nữa Hoàng Thượng lần này băng hà đã có nhiều điểm khả nghi! Nếu như giết Ngụy Triển thì vụ án này đành bỏ dở giữa chừng thôi, chứ biết làm sao!”



Đỗ Văn Hạo không cam tâm nói.



“Ta đã nói rồi.



nếu đúng là ông ta oan ức thì ta sẽ bù đắp cho gia đình ông ấy.



Hơn nữa ông ta lần này đúng là đã thất chức, không làm tròn bổn phận, ông ấy phải trả giá!”



Hoàng Thái Hậu nghiêm giọng nói.



“Vậy Dụ Cáp Nhi và Trần Mỹ Nhân thì sao? Bọn họ làm gì có tội tình gì đâu?”



Đỗ Văn Hạo nhăn mặt nói.



“Trần Mỹ Nhân dĩ nhiên là có tội rồi, nó làm loạn nơi hậu cung đáng phải chịu tội chết, chẳng qua là Hoàng Thái Hậu quá đỗi nhân từ nên đã tha cho nó.



Nó sớm đã đáng chết rồi, bây giờ đưa nó đi tuẫn táng là cả một vinh dự cho nó rồi! Hơn nữa, Hoàng Thượng yêu thương nó như vậy, đưa nó tuẫn táng cũng lẽ nào không tốt hay sao?”



Hoàng Thái Hậu đanh mặt lại nói.



“Vậy còn Dụ Cáp Nhi thì sao? Dụ Cáp Nhi làm gì có tội tình gì?”



Đỗ Văn Hạo nói.



Hoàng Thái Hậu nghe hắn nói vậy thì buồn bã, giọng của bà như sắp khóc thấp giọng nói: “Ta cũng biết là Dụ Cáp Nhi không có tội gì, nhưng Hoàng Thượng rất yêu quý Dụ Cáp Nhi, và nó cũng rất quý và nghe lời Hoàng Thượng! Ta ngày nào cũng nằm mơ thấy Hoàng Thượng nói ta rằng Hoàng Thượng ở cõi âm một mình lẻ loi cô đơn, ta tỉnh lại khóc hết cả nước mắt.



Để Dụ Cáp Nhi xuống cõi âm nói chuyện với Hoàng Thượng cho Hoàng Thượng đỡ buồn!”



Đỗ Văn Hạo nghe giọng nói của Hoàng Thái Hậu như sắp khóc thì cũng cảm thấy lòng đau như cắt.



Hắn thở dài một tiếng rồi vòng tay ôm lấy eo của Hoàng Thái Hậu, ấp bà ta vào trong lòng của mình rồi nói: “Ta biết, ta biết nàng là một người rất lương thiện.



Hoàng Thượng mất rồi nên nàng rất buồn, nỗi buồn của nàng ta rất hiểu! ”



Lời nói của hắn càng làm cho Hoàng Thái Hậu buồn hơn.



Bà gục vào ngực của Đỗ Văn Hạo khóc lên hu hu.



Đỗ Văn Hạo lại vuốt vuốt mái tóc của bà nhẹ nhàng hôn lên trán Hoàng Thái Hậu một cái rồi nói: “Ta biết tất cả những thứ này đều là do Thái Hoàng Thái Hậu và các vị vương công đại thần trong triều sắp đặt cả.



Đó cũng không phải là ý nguyện của nàng, đúng không?”



Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta làm như vậy có tàn nhẫn quá không?" Đỗ Văn Hạo nhìn vào gương mật đẫm lệ của Hoàng Thái Hậu liền đưa môi mình lên hôn bà ta một cái.



Hoàng Thái Hậu cũng hưởng ứng lại bá lấy cổ của hắn hôn lấy hôn để, vừa hôn vừa khóc.