Tống Y

Chương 4 : Lộ nhất tiểu thủ

Ngày đăng: 19:15 18/04/20


Linh y chính là thầy thuốc giang hồ, tay cầm hòm thuốc, vai mang thuốc dán, tay lắc một cái chuông nhỏ đi chữa bệnh từ nhà này đến nhà khác



Tuyết Phi Nhi nhìn Đỗ Văn Hạo dò xét:” Các hạ là linh y? Vậy đồ nghề của các hạ đâu?”



Đỗ Văn Hạo xấu hổ cười: “Tại hạ trên đường đi gặp đạo tặc, chúng đã cướp mất đồ nghề kiếm cơm của tại hạ”.



“Có đúng không? Các hạ có thể chữa được đinh sang không?



“Cứ thử rồi sẽ biết”.



Tuyết Phi Nhi bực dọc nói: “Lấy trẻ nhỏ nhà người ta ra để thử chân tay? Các hạ cũng rất hào phóng đấy!”



“Không, không cô nương hiểu lầm ý của tại hạ, tại hạ không có ý như vậy, ý tại hạ là. Lang trung cần bệnh nhân, cô nương không cho tại hạ cơ hội thể hiện bản lĩnh, sao cô lại biết tại hạ không trị bệnh được?”



Tuyết Phi Nhi thấy bộ dạng đầy tự tin của hắn, nàng cũng không dám xem thường, ánh mắt dịu xuống: “Vậy các hạ muốn lấy bao nhiêu tiền? Ta đã nói trước rồi hai mẹ con đứa hài tử đó rất ngèo, họ không có tiền đâu”.



Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Lâm Thanh Đại, hắn khẽ ho khan, cao giọng nói: “Yên tâm! Tiểu thư, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của lang trung, hơn nữa nó lại là một đứa bé, thân mang bệnh, lại còn là đứa bé nghèo khổ, tại hạ sẽ không lấy một văn nào!”



“Ô?” Tuyết Phi Nhi thầm đánh giá lại Đỗ Văn Hạo, “Thật sự các hạ không cần tiền?”



“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh” Đỗ Văn Hạo ưỡn ngực , cố thể hiện khí phái oai phong lẫm liệt.



“Thôi được, ta cũng không để các hạ thua thiệt, các hạ cứ chữa cho tốt, trong khách điếm nhà ta có rất nhiều người, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không đau ốm. Khi có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho các hạ chữa trị để các hạ kiếm chút bạc bù đắp cho công sức chữa bệnh, được không?”
“Xin mời cô nương chuẩn bị cho một chậu nước ấm và một muỗng muối nhỏ, băng gạc sạch và ít bông nữa”.



“Được!” Tuyết Phi Nhi vội vã bước đi, lát sau nàng bưng một chậu nước cùng băng gạc quay lại, nàng còn cầm một ống kim châm nhỏ. Cùng lúc đó Lâm Thanh Đại cũng bưng một chén thuốc đến: “Thuốc đã chuẩn bị xong”.



Đỗ Văn Hạo lau sạch vùng phần mông lên nhột của đứa trẻ bằng nước thuốc cùng chỗ hắn muốn châm cứu , tiếp theo hắn xe ít bông đem thấm nước thuốc, hắn nhẹ nhàng lau cây kim để tiệt trùng, hắn cảm giác ngân châm bằng đồng rất mềm, khi châm cứu cầm không chắc tay, hắn lại không biết vận nội công làm cho kim châm cứng lên, hắn đành phải kẹp cây kim để châm cứu.



Hắn dùng bông thấm nước bọc phần màu vàng của cây kim, hắn nhắm đốc mạch ở đốt sống thứ sáu của đứa trẻ, tay phải hắn rất nhanh đâm cây châm vào sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cây châm vào sâu, hắn xoắn cây châm một lát, giữ cây châm lại. Tại nơi xương cùng của đứa nhỏ cũng châm như vậy để gây tê.



Một lát sau, cơn đau nhức của đinh sang giảm đi, tiếng khóc của đứa trẻ cũng nhỏ dần chuyển thành tiếng nghẹn nghẹn, càu nhàu, hai mắt đen láy của nó nhìn ra cũng thấy đã có thần khí.



Đứa trẻ ngưng khóc làm thiếu phụ nọ kích động không cầm được nước mắt, nàng cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo.



Tuyết Phi Nhi cùng Lâm Thanh Đại thở phào liếc nhìn nhau, sau đó cả hai nhìn Đỗ văn Hạo, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng.



Đỗ Văn Hạo nói: “Phiền cô nương chuẩn bị một con dao nhỏ, vài cái đũa mới chưa dùng, đun nước sôi dự phòng. Lại dùng một ít băng gạc sạch nhúng vào nồi nước dự phòng”.



Tuyết Phi Nhi chần chừ một lúc rồi hỏi: “Ngươi chuẩn bị khai đao?”



“Cái đinh sang này đã mưng mủ, nhất định phải chích mủ, uống thuốc chén không thể trị tận gốc. Cô nưong yên tâm, tại hạ cũng có trái tim của bậc làm cha làm mẹ, tại hạ sẽ không đùa giỡn với tính mạng của đứa nhỏ đâu”.



Tuyết Phi Nhi và Lâm Thanh Đại đưa mắt nhìn nhau, cả hai nhất thời không có chủ ý.