Tống Y

Chương 40 : Nhị chưởng quầy

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Công việc khám chữa bệnh của ngày hôm nay rất khá, đến buổi tối lúc đóng cửa ăn cơm có tổng cộng mười người bệnh đến khám bệnh, tốt hơn ngày thường rất nhiều.



Tâm tình của Lâm Thanh Đại rất tốt, nàng tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, lại còn chuẩn bị một bình rượu hoàng. Nàng gọi tất cả người trong đường đến liên hoan.



Sau khi Ngốc béo, Ngô Thông, Anh Tử, vợ chồng lão Vương đầu ngồi xuống, Lâm Thanh Đại bưng chén rượu nói: “Hôm nay có hai sự kiện làm cho ta cực kỳ cao hứng. Chuyện thứ nhất: đó là bệnh tình nghiêm trọng của nhị phu nhân của Bàng huyện úy, Tiền thần y đã kết luận là bệnh nặng vô phương cứu chữa, Đỗ tiên sinh của chúng ta tiếp nhận điều trị, sáng nay bệnh của phu nhân đã tiến triển tốt hơn, đã có thể nói chuyện, lại còn có thể ăn được cháo, thần y Tiền Bất Thu cũng đã tự mình xem mạch và cũng nói bệnh tình đã chuyển biến. lúc xế chiều ta đến thăm, nhị phu nhân đã có thể nhận ra ta, cũng nói với ta hai câu, chứng minh nhị phu nhân sắp chuyển nguy thành an. Ta rất cao hứng, nhị phu nhân bình phục, danh tiếng của Đỗ tiên sinh sẽ truyền đi khắp nơi mà Ngũ Vị đường của chúng ta cũng vì đó mà thơm lây”.



"Hắc hắc hắc " Tất cả mọi người cùng cười.



Đỗ Văn Hạo đỏ mặt, hắn cuống quýt chắp tay nói: “Chưởng quỹ quá khen!”.



Anh Tử nói chen vào: “Phu nhân, Tiền thần y đã đánh cuộc với Đỗ tiên sinh của chúng ta, chờ nhị nãi nãi khỏi bệnh, ông ta không thể không bái sư được khi đó thì Ngũ Vị đường của chúng ta sẽ nở mày nở mặt”.



Mọi người cười vang.



Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Thôi, đó là do Tiền thần y trong lúc tức giận nói ra thôi, không nên để tâm làm gì, không cần nhắc lại nữa”.



“Đúng, không đề cập tới chuyện này nữa” Lâm Thanh Đại cầm chén rượu nói: “Nào, ta thay mặt mọi người kính Đỗ tiên sinh một chén. Cầu chúc Đỗ tiên sinh sẽ trở thành danh y, thần y”.



Mọi người đều chúc mừng, nâng chén uống cạn.



Đỗ Văn Hạo khiêm tốn vài câu, cũng uống cạn chén rượu của mình.



Lâm Thanh Đại tự mình rót đầy chén rượu của Đỗ Văn Hạo, Anh Tử cũng rót đầy chén rượu của những người khác. Lâm Thanh Đại bưng chén rượu lên nói: “Chuyện thứ hai: Đỗ tiên sinh đã cự tuyệt lời mời nặng mùi tiền bạc của Tế Thế đường, cam kết ở lại Ngũ Vị đường của chúng ta. Vì điều này chúng ta hãy kính Đỗ tiên sinh một chén”.



Mọi người liên thanh phụ họa, cùng nhau chúc mừng rồi cạn chén của mình



Lâm Thanh Đại châm chén rượu thứ ba: “Chén thứ ba này, ta muốn tự mình kính Đỗ tiên sinh”.
“Không! Lâm chưởng quỹ, bà nội tôi cho tôi đến mời Đỗ tiên sinh đến xem bệnh cho di nương, bà nội và mọi người đang chờ”.



Lâm Thanh Đại cả kinh: “Bệnh của nhị nãi nãi biến chuyển xấu?’



“Không, không! Di nương đã khỏe, bà nội muốn gặp Đỗ tiên sinh nói chuyện nên cho tôi đến mời Đỗ tiên sinh”.



“Nhưng Đỗ tiên sinh còn đang ăn cơm”.



“Ôi, thật ngại quá, đợi lát nữa tôi quay lại”.



“Chờ một chút!” Đỗ Văn Hạo đã nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ hắn vỗ vỗ tay đi tới nói: “Tại hạ đi xem có chuyện gì, trở về sẽ uống tiếp. Chúng ta đi thôi”.



Lúc này đã canh hai, cuộc sống thời cổ đại không giống cuộc sống thời hiện đại, nhất là ở tiểu Huyền thành, sau khi trời tối xầm thì khi trên phố không có nhiều người qua lại.



Hai người đi qua đường hướng tới Hăng Tường khách điếm, bóng tối lờ mờ. Đỗ Văn Hạo quan sát vóc dáng mờ ảo của Bàng Vũ Cầm qua ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ở cửa sổ bên đường, nàng có vóc người thướt tha, hắn thầm nghĩ nàng có dáng vẻ thật mê người.



Bàng Vũ Cầm đi rất chậm, mấy lần ngẩng đầu lén nhìn Đỗ Văn Hạo muốn nói nhưng lại thôi.



Đỗ Văn Hạo thấy kỳ quái, trước đó hắn uóng ba chén rượu, mặt đã nóng lên, can đảm cũng tăng lên, hắn khẽ hỏi: “ Bàng cô nương, thái thái của cô nương muốn gọi tại hạ, chỉ cần bảo một nha hoàn hay một đầy tớ đến gọi, sao phải bảo cô nương đến làm gì?”



Bàng Vũ Cầm hơi ngẩng đầu liếc hắn một cái lại vội cúi đầu xuống, nàng nhỏ nhẹ nói: “Vũ Cầm có chuyện muốn nói cùng tiên sinh”.



“Được. Cô nương cứ nói, tại hạ đang nghe”.



:71: