Tống Y

Chương 412 : Sự hấp dẫn của tri thức

Ngày đăng: 19:24 18/04/20


Thẩm Quát chính là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong giới khoa học cổ đại Trung Quốc, ông ta có trình độ rất uyên bác trong các lĩnh vực y học, sinh vật học, hoá học, địa lý, tính toán số học. Vào thời kỳ đó ông ta đã có khá nhiều công trình nghiên cứu khoa học. Ví dụ như "Mộng Khuê bút đàm" là một tác phẩm lớn lừng danh trong giới khoa học trong và ngoài nước.



Tống Triết Tông ngạc nhiên hỏi: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy?" Vừa nói Tống Triết Tông vừa tiếp tục dùng tính trù tính toán.



"Ông ấy ở đâu?"



"Khanh hỏi điều này làm gì vậy?"



"Vi thần muốn gặp mặt vị Thần Toán Tử này".



Tống Triết Tông cười nói: "Vậy khanh không gặp may rồi. Trong cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc, ông ta chỉ huy quân đội bị quân Tây Hạ đánh bại nên bị phụ hoàng giáng chức quan, làm Biên tu(sử quan thời xưa) đi về các châu huyện".



"Hả?" Bây giờ Đỗ Văn Hạo mới biết thì ra Thẩm Quát lại tham gia cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc với Tây Hạ.



Đỗ Văn Hạo có phần buồn lòng khi không được gặp nhà khoa học vĩ đại.



Tống Triết Tông cười nói: "Đỗ tướng quân, Trẫm đã tính toán xong hết rồi. Khanh lại vẫn chưa bắt đầu, khanh nhất định thua rồi".



Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Tốt lắm. Bây giờ thần bắt đầu đuổi theo người vẫn còn nhanh hơn" Nói xong Đỗ Văn Hạo chậm rãi quay về bàn. Hắn cầm bút dùng phép nhân tính toán.



Hắn dùng con số Ả rập cùng những ký hiệu tăng giảm thặng dư đơn giản, dùng phép tính nhân tính toán đề bài này. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với dùng tính trù vì vậy Đỗ Văn Hạo không mất nhiều thời gian đã tính toán xong phép tính của mình. Sau khi kiểm tra lại một lần nữa, xác định rõ ràng không có sai sót, hắn mới đặt bút lông vào giá bút, liếc mắt nhìn bốn tiểu hài tử bên dưới vẫn còn đang loay hoay dùng tính trù tính toán. Đặc biệt là Tống Triết Tông, ngón tay di chuyển như bay, giống như phấn hoa bay vậy. Nếu chỉ nói về tốc độ tính toán tính trù, quả thực tính như vậy quá kinh khủng.Đỗ Văn Hạo chắp tay sau lưng đi tới vạnh Tống Triết Tông hỏi: "Thế nào, Hoàng Thượng? Tính xong chưa?"



"Đừng quấy rối! Sắp xong rồi" Tống Triết Tông đã tới bước quan trọng nhất, không dám phân tâm, không cả dám ngẩng đầu, cau mày tiếp tục tính toán.



Đỗ Văn Hạo bình thản chắp tay sau lưng đứng nhìn mấy người. Sắc mặt Triệu Cát vẻ đau khổ, tay cầm tính trù, gắng sức tính toán. Triệu Nhưng béo mập càng gấp gáp tới độ trán toát mồ hôi. Khi Đỗ Văn Hạo đi tới bên cạnh Từ quốc công chúa thì thấy sắc mặt tiểu nha đầu này mày chau mặt ủ, hết bỏ tính trù xuống rồi lại cầm lên, chần chừ không quyết.


Tiểu công chúa Niệm Niệm vỗ tay nói: "Hay! Bây giờ nta đã muốn nghe tiên sinh giảng bài".



Triệu Nhưng cũng há miệng béo mập cười toe toét nói: "Đúng vậy, nghe rất thích. Ta cũng muốn nghe".



Tống Triết Tông nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn chảy nước miếng của hai người đó, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất ngứa ngáy, hắn mỉm cười nói: "Quả thực bài giản của Đỗ tiên sinh rất hấp dẫn. Quả thật Trẫm không ngờ Đỗ tiên sinh là người thông minh uyên bác nghe rộng biết nhiều. Thảo nào Hoàng tổ mẫu muốn tiên sinh phụ trách việc học của Trẫm".



Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn thoáng nhìn thấy Triệu Cát vẫn ngồi yên, không có vẻ hưng phấn như ba huynh muội của mình thì kinh ngạc hỏi: "Thập nhất hoàng tử, có chuyện gì vậy?"



"Tiên sinh có thể dạy ta vẽ tranh không?" Triệu Cát hỏi.



Lúc này Đỗ Văn Hạo mới nhớ tới vị Hoàng đế tình tình phong lưu này còn là một đại danh hoạ có bút pháp thần kỳ trong lịch sử. Đó chính là niềm đam mê nhất của Triệu Cát. Đối với hội hoạ Đỗ Văn Hạo lại không có gì đặc biệt. Làm sao bây giờ?



Ánh mắt hắn đảo qua, lập tức xuất hiện chủ ý. Không phải chính mình đã học qua cách phác hoạ vật thực sao. Mặc dù kỹ thuật của hắn còn không có gì cao siêu nhưng ít ra hắn có thể dạy một số kiến thức về quan sát cùng kiến thức về ánh sáng, màu sắc. Bởi vì thuật vẽ tranh truyền thống của Trung Quốc không nói tới thuật quan sát, lại càng không chú trọng tới hiệu quả của ánh sáng màu sắc. Bây giờ bản thân hắn có thể dạy Triệu Cát vấn đề này. Thế nhưng nhất định phải chú trọng một vấn đề là không thể dùng tri thức về màu sắc và ánh sáng vào vẽ tranh chân dung nếu không thì sẽ gây ra hoạ.



Về chuyện này, trong lịch sử đã từng xảy ra một chuyện nhỏ. Số là vào triều Thanh, có một hoạ sĩ hội hoạ phương tây dương dương tự đắc muốn thể hiện một chút trước mặt lão Phật gia. Người đó dùng hiệu quả ánh sáng màu sắc trong vẽ tranh phương tây áp dụng vào bức tranh vẽ lão Phật gia, quả thực có cảm giác rất nổi nhưng khi bức tranh được dâng lên lão Phật gia, lão Phật gia đột nhiên giận dữ, suýt chút nữa cho chém đầu người đó bởi vì trong con mắt lão Phật gia, hiệu quả lập thể này toạ nên trên mặt như có bóng tối. Trong khi đó người Trung Quốc rất kiêng kỵ "Âm Dương mặt" là một điềm gở. Nhà hoạ sĩ vẻ tranh phương tây đó sợ tới mức vội vàng sửa đổi, đổi khuôn mặt của lão Phật gia thành ánh sáng chói lọi, khi đó lão Phật gia mới đổi giận làm vui tha mạng cho người đó.



Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói với Triệu Cát: "Ta không biết dùng bút lông vẽ tranh sơn thuỷ, hoa chim người. nhưng ta có thể dạy cách hoàng tử cách dùng than chì vẽ tranh, cũng có thể dạy hoàng tử cách thưởng thức hội hoạ đúng đắn, có thể làm cho bức tranh của người vẽ ra giống như thật".



"Thật vậy sao?" Triệu Cát hỏi.



Ba người kia cũng bắt đầu kêu gào bắt Đỗ Văn Hạo bắt đầu dạy những kiến thức mà hắn vừa nói.



Đỗ Văn Hạo nói: "Bây giờ không còn kịp rồi. Ta phải lập tức tới nha môn Tể tướng họp. Buổi chiều nhị vị đại nhân sẽ khảo sát sở học trước kia của Hoàng Thượng và ba người. Ngày mai ta sẽ tới dạy mấy người".



Đỗ Văn Hạo dặn dò hai người Triệu Ngạn và Phó Nghiêu Du mấy câu rồi mới rời khỏi Tư Thiện đường đi tới Chính Sự đường ở nha môn Tể tướng.